Chương 416: Phùng Thế Xương Đi Đâu (2)
Bà cụ Lưu mới vừa nhịn một bụng tức chỗ ông già, rồi tại bị người phụ nữ nông thôn kia trợn mắt, còn có cháu ngoại im lặng trước mặt phóng viên, không giúp bà ta, hiện giờ ngay cả đứa con gái chui ra từ trong bụng của bà ta cũng không nói giúp cho bà ta, bà ta tức giận: "Nó không đến, chẳng lẽ mẹ còn không có tài xế sao?"
Lưu Xảo Yên nghe thấy lời này, thốt ra: "Vậy được, mẹ cứ bảo tài xế đưa mẹ đi bệnh viện đi."
Bà cụ Lưu: “...”
Lưu Xảo Yên cúp điện thoại của mẹ bà ta, lại gọi điện thoại cho con trai.
Phùng Học Minh vừa mới xong, thấy mẹ anh ta gọi điện thoại tới, anh ta nói: "Mẹ cũng đừng trách bà ngoại, hôm nay bà ngoại ăn một bụng tức ở chỗ ông ngoại.”
Phùng Học Minh nói cho mẹ nghe chuyện hôm nay ông ngoại còn đang si tâm vọng tưởng muốn cậu của Phàn Kỳ khuyên Trần Chí Khiêm: "Bà ngoại tức giận trong lòng! Trông thấy mẹ Phàn Kỳ thì không nhịn được mà trợn mắt. Người ta vô cớ bị người khác trợn mắt, nói lại một tiếng “Có bệnh” , không phải rất bình thường sao?
Bà ngoại đuổi theo mắng người ta, còn muốn con nói giúp trước mặt phóng viên, loại chuyện này, cách tốt nhất là không nên ầm ĩ lớn. Người ta đã không cần Thiên Hòa, không muốn có quan hệ với mình, mình còn mắng người ta như này, chẳng lẽ muốn ầm ĩ xôn xao trên báo chí à?
Tự khoe cái xấu sao? Con kéo bà lên xe, bà tát con một cái. Mẹ, con thật sự không biết, con nên làm như thế nào mới có thể khiến bọn họ hài lòng đây?"
Lưu Xảo Yên hiểu được cảm giác ấy, bà ta cũng không biết mình làm thế nào mới có thể khiến cho ba mẹ hài lòng.
"Học Minh, được rồi! Không cần quan tâm đến bọn họ, lo tốt chuyện bản thân chúng ta là được. Mặt con thế nào rồi?"
"Mẹ, bà ngoại lớn tuổi rồi, chỉ có ngần ấy lực tay, một lát là tốt rồi. Trong lòng bà khó chịu, mẹ cũng đừng để trong lòng."
Nghe con trai nói như vậy, Lưu Xảo Yên thật sự càng nghĩ càng ấm ức, cúp điện thoại chỉ muốn khóc. Thời gian này, sao mẹ con bọn họ lại sống khó như vậy chứ?
Ngay lúc này, trong sân có ánh đèn xe chiếu vào, xe Phùng Thế Xương dừng trước cửa chính.
Phùng Thế Xương dài mặt bước từ trên xe xuống, đi vào trong nhà, thấy Lưu Xảo Yên tựa trên ghế sô pha, khuôn mặt đầy nước mắt, hỏi: "Sức khỏe ba bà không tốt sao?"
Lưu Xảo Yên lập tức ngồi dậy, rút một tờ giấy lau mắt một cái, dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu: "Ông tới làm cái gì?"
"Đây là nhà tôi. Không có chuyện gì thì không thể tới nhìn bà một cái à?"
Phùng Thế Xương ngồi xuống bên Lưu Xảo Yên, ông ta đổi sắc mặt: "Ba bà chẩn đoán ra bệnh này, bà cũng phải chuẩn bị tâm lý, không nên quá đau buồn."
Sau khi Phùng Thế Xương rời khỏi sở Trừng Giáo, đã ba năm không tới chỗ Lưu Xảo Yên, nhưng Lưu Xảo Yên cũng không cho ông ta sắc mặt tốt .
Rất kỳ quái, trước kia khi ông ta như keo sơn với bà hai, Lưu Xảo Yên rất muốn giữ ông ta lại một đêm, chọc tức con hồ ly tinh bà hai kia một chút, hiện giờ bà ta lại không còn suy nghĩ này, trông thấy mặt Phùng Thế Xương, bà ta chỉ thấy phiền.
Ông ta ngồi xuống sát bên bà ta, Lưu Xảo Yên ngồi xa ra một chút.
Lưu Xảo Yên đã thấy rõ, sau khi vào, sắc mặt ông ta cũng không tốt lắm, hẳn là ông ta mới cãi nhau với bà hai, trong lòng không thoải mái, cho nên mới tìm bà ta.
Nghĩ tới con trai cũng có mệnh giống như mình. Phùng Thế Xương giống hệt ba bà ta, không chiếm được lợi ở chỗ người khác, mới nhớ tới bà ta?
Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?Phùng Thế Xương vươn tay, muốn nắm tay Lưu Xảo Yên, biết tâm trạng bà ta không tốt, ông ta muốn an ủi bà ta, cho bà ta điểm dựa.
Lưu Xảo Yên vội vàng tránh né, đứng lên: "Không có gì, ông có thể đi rồi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, không rảnh xã giao với ông."