Chương 417: Phùng Thế Xương Đi Đâu (3)
"Bà là Phùng Lưu Xảo Yên, là vợ của tôi." Phùng Thế Xương nhẫn nhịn nói. Ông ta vừa nghe bà hai cứ chỉ biết tìm lý do, càng nhìn người phụ nữ kia càng thấy dối trá, thật sự không biết vì sao mình tại cứ khăng khăng một mực với bà ta nhiều năm như vậy nữa?
Ông ta muốn tìm đến Lưu Xảo Yên, chí ít bà ta thật thà. Mà cho tới bây giờ, ông ta coi như chỉ có một đứa con trai Học Minh, đứa con trai này có học thức cao, năng lực mạnh. Ông ta vốn cho rằng con trai lớn thừa kế sản nghiệp nhà họ Lưu, con trai nhỏ nắm sản nghiệp nhà họ Phùng, hai đứa con trai đều tốt.
Hiện giờ con trai nhỏ làm mình mất hết mặt mũi thì thôi đi, nó còn đồng tính luyến ái ở cạnh người nước ngoài, cũng không có khả năng sinh con dưỡng cái. Tất cả hi vọng của dòng dõi nhà họ Phùng sau này đều đặt trên người Học Minh.
Lưu Xảo Yên lại là vợ cả của ông ta, Học Minh là con trai trưởng của ông ta, ông ta nghĩ đến tuổi của mình cũng lớn rồi, quay về hàn gắn lại quan hệ với Lưu Xảo Yên, sau này hai vợ chồng sống thật tốt, sau nữa Học Minh cưới vợ, sinh con, bọn họ là ông bà, trêu chọc cháu trai cháu gái.
"Tôi là vợ ông không sai, nhưng nhiều năm như vậy, không phải người vợ tôi đây vẫn luôn như thế sao?" Lưu Xảo Yên hỏi ông ta.
"Chúng ta là vợ chồng." Phùng Thế Xương nói với bà ta .
Lưu Xảo Yên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta, đột nhiên cười ha hả, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, chảy cả nước mắt.
Bị bà ta cười như vậy, Phùng Thế Xương đột nhiên biết vì sao mình và bà ta không thể hàn gắn quan hệ, chỉ với tính khí này của bà ta, ông ta sao có thể dễ nói chuyện với bà ta?
Lưu Xảo Yên ngừng cười, hỏi: "Cho nên? Thâm tình của ông đâu? Thật lòng của ông đâu? Tiền của ông đâu? Đều cho bà ta. Hiện giờ ông không có con trai nối dõi tông đường, mới nghĩ đến Học Minh, mới đến tìm tôi? Tôi nhổ vào!"
“Thay vì đặt suy nghĩ trên người Học Minh, không bằng nói chuyện tình cảm tử tế với bà hai đi, lại yêu lần nữa, nhân lúc còn có thể sinh, sinh thêm một đứa, không tốt hơn sao?"
"Bà cứ nhất định phải ầm ĩ đến mức cả hai không xuống sân được sao?"
"Nào có cả hai? Tôi không xuống sân được hơn hai mươi năm rồi, tất cả dựa vào việc sinh được đứa con trai tài giỏi và nhà mẹ đẻ có vốn liếng như vậy."
Lưu Xảo Yên đi đến cửa chính: "Ông đi đi! Tôi không rảnh đi dỗ dành ông, cút!"
Nhìn dáng vẻ người đàn bà chanh chua của Lưu Xảo Yên, Phùng Thế Xương lập tức cảm thấy bà ta thực sự không thể nói lý, đi tới cửa, quay người lên xe.Tài xế lái xe ra khỏi nhà lớn, hỏi: "Ông chủ, giờ đi đâu?"
Bà cả đuổi ông ta ra khỏi cửa, vợ hai Đại phòng đem hắn đuổi ra môn, bà hai suốt ngày chỉ biết khóc, chỉ biết xin ông ta tha thứ, nhưng chuyện bà ta làm ra, là chuyện có thể tha thứ được sao? Mặt mũi của ông ta đều bị mẹ con họ làm mất hết rồi.Không đi tới chỗ bà hai, Phùng Thế Xương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm con trai tâm sự.
Ông ta nói: "Đi tới chỗ cậu cả!"
Phùng Học Minh đang tắm, nghe thấy chuông cửa vang lên không ngừng, hôm qua anh ta nói chia tay với một nữ minh tinh mới hẹn hò không lâu, hôm nay người phụ nữ nhân này gọi điện thoại cho anh ta gào khóc, anh ta đã tiêu không ít tiền trên người cô ta? Vậy mà cô ta dám uy hiếp anh ta sẽ uống thuốc tự tử, giờ còn chạy tới chỗ anh ta à?
Anh ta đi ra khỏi phòng vệ sinh, cầm ống nghe nối với cửa: "Cô thích uống hay không…"
"Học Minh, là ba!"Phùng Học Minh nghe thấy giọng ba anh ta, anh ta mở cửa, đi vào lau khô người, chờ ba anh ta vào: "Ba, sao ba lại tới đây?"
Ba anh ta nói: "Muốn ở lại chỗ con hai đêm."Phùng Học Minh chỉ cảm thấy chắc hôm nay mặt trời mọc phía tây, ba anh ta đến chỗ anh ta ở? Làm con trai còn không thể đuổi đi.