Chương 421: Sử Dụng Phép Thuật (3)
Trần Chí Khiêm thấy cô thật sự giận, nằm xuống ôm cô, nói sang chuyện khác, hỏi: "Vừa rồi mẹ đặc biệt gọi em qua, đã nói gì với em rồi?"
Vốn dĩ Phần Kỳ không nghĩ muốn cho anh biết, nhưng hôm nay anh quá đáng, cô hừ hừ một tiếng: "Mẹ nhắc nhở em."
"Nhắc nhở cái gì?"
"Mẹ hỏi em: Bây giờ con kiếm được bao nhiêu?"
Trần Chí Khiêm rất bất ngờ: "Em nói thế nào?"
"Em nói: Không có nhiều, có tiền cũng đều ném vào trong công ty."
"Sau đó mẹ đã nói với em như thế nào?" Trân Chí Khiêm hỏi cô "Bà ấy lo lắng em kiếm được nhiều, khó tránh khỏi sẽ đắc ý, kêu em đừng có kiếm được tiền thì ta đây." Phàn Kỳ ngồi xuống: "Em vốn không nghĩ tới chuyện này, hiện giờ... Trần Chí Khiêm."
Trần Chí Khiêm nằm, vô cùng thích ý nhìn cô: "Hả?"
"Em phát hiện anh không có chút tự giác nào."
"Anh nên có tự giác gì?" Trần Chí Khiêm tự giác đặt bàn tay lên lưng Phàn Kỳ.
Mặc dù cô đầu tư cổ phiếu có thể rất khó cống hiến cho quốc gia và thành phố này như anh làm công thương nghiệp, nhưng hiện tại, cô kiếm được nhiều.
Phàn Kỳ ưỡn ngực: "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, sau này em nói chuyện, không được phép phản bác, lúc anh nói chuyện, cấp dưới của anh dám phản bác sao?"
Cô ưỡn ngực khá cao, Trần Chí Khiêm cười: "Theo số đông thì sáng, theo số ít thì tối, nếu như một hai người nói anh không đúng, anh sẽ không để ý, nhưng nếu như mấy người nói có vấn đề, anh nhất định sẽ dừng lại suy nghĩ cho kỹ, anh là ông chủ nghe lời khuyên."
Hử? Anh nói rất có đạo lý, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Phàn Kỳ tức giận, đập rớt cái tay không an phận của anh.
Anh kéo cô xuống: "Nhưng mà anh biết: Vợ luôn luôn đúng, nếu vợ sai, vậy mời tham khảo câu phía trên."
Như vậy còn tạm được!Anh đang làm gì đây? Vừa rồi cô vô cùng hào hứng, anh ngồi xuống phá hư bầu không khí, hiện tại lại tiếp tục, không muốn phối hợp. Con rùa rụt đầu... Vì sao lần nào cô cũng đầu hàng
Hôm nay trong nhà không đưa bữa sáng tới, Lưu Tương Niên chỉ có thể ăn bữa sáng của bệnh viện, lúc đầu trị bệnh bằng hoá chất, khẩu vị đã thay đổi, lại ăn những món ăn cho bệnh nông ta không có hương vị này, thực sự khó mà nuốt xuống."Ông chủ Cao bên cạnh cầm một tờ báo tới gõ cửa: "Ông chủ Lưu, sao lại ăn bữa sáng của bệnh viện thế? Vợ ông không chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho ông à?"
"Khẩu vị không tốt, dù là thịt rồng cũng không nuốt nổi. Không cần phiền toái như vậy!" Lưu Tương Niên trả lời ông ta.
Ông chủ Cao đặt tờ báo trên bàn: "Hôm qua bà nhà ra khỏi từ bệnh viện, ầm ĩ có chút không vui, không biết ông đã xem chưa?"
Trong phòng bệnh có TV, nhưng mấy ngày nay ông ta trị bệnh bằng hoá chất, thân thể rất yếu, nghe âm thanh của TV, cảm thấy quá ồn. Cho nên hầu như không bật. Ông ta cầm tờ báo:"Bà hai nói tục mắng Trần Chí Khiêm, bà Lưu điên, Phùng Học Minh không lên tiếng."
Trông thấy tiêu đề này, Lưu Tương Niên vội vàng cầm tờ báo lên, xem tin tức.
Ông chủ Cao cười nói: "Cho nên ấy! Một nhà nếu không có quy củ, không phải sẽ lộn xộn sao? Ông cứ ăn từ từ, tôi sẽ không quấy rầy."
Ông chủ Cao vừa đi, Lưu Tương Niên đập tờ báo lên bàn, ông ta ngồi xuống gọi điện thoại về: "Gọi bà chủ nghe máy."
Người hầu đi gọi bà cụ Lưu, Lưu Tương Niên đọc hết bài báo, càng xem càng tức, nghe thấy giọng Ngô Mỹ Vân, mắng thẳng vào mặt: "Cho bà ăn ngon uống sướng nhiều năm như vậy, tất cả thức ăn đều vào trong bụng chó rồi à? Ngay lúc này lại ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, có phải Thiên Hòa không đóng cửa thì bà không an lòng không? Tôi lấy bà nhất định là do đời trước tạo nghiệt..."
Lúc tối bà cụ Lưu xem TV, tin tức trong TV đều là video về bà ta, không có một đài truyền hình nào lên tiếng vì bà ta, tất cả đều mắng bà ta, lúc này bà ta muốn con gái dỗ dành mình.