Chương 422: Con Đường Đến Trái Tim (1)
Con gái của mình lại cúp điện thoại thì thôi đi, vậy mà lúc bà ta gọi điện lại, giọng điệu con gái bất đắc đĩ: "Mẹ, lúc đó khi mẹ mắng chửi người, không nhìn trường hợp, hiện giờ biết sợ rồi, có tác dụng không?"
Loại giọng điệu thờ ơ này, khiến bà ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc ấy bà ta kiệt sức, hạ giọng: "Con là con gái của mẹ." Vậy thì sao chứ? Con gái qua loa hai câu cho xong rồi cúp điện thoại .
Bà ta chỉ có thể gọi điện thoại cho bạn tốt thường ngày hay chơi bài cùng, người ta nghe thấy giọng của của bà ta, nói: "Bà Lưu, bà cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, hại tôi còn tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, tôi có bệnh suy nhược thần kinh, bị bà đánh thức rồi cũng không thể ngủ lại."
Bạn chơi bài xưa nay khách khí với bà ta, lại không muốn nghe bà ta nói chuyện chút nào.
Bà cụ một mình trằn trọc cả đêm, hiện giờ đã không còn là chuyện bà ta và người nhà kia mắng nhau, nghĩ rõ ai có lý nữa, mà là sống nhiều năm như vậy, trong cái nhà này, không có ai thật sự quan tâm bà ta.
Mãi đến bình minh, bà ta mới ngủ được, lúc này tại bị đánh thức, nghe, lại nghe thấy một trận mắng. Nghe Lưu Tương Niên mắng chửi, bà cụ Lưu cúp điện thoại, đi vào phòng, lấy một lọ thuốc ngủ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ta.
Bà ta giàn giụa nước mắt, nghĩ đến lúc còn trẻ, nhìn thấy ông ta, bị vẻ ngoài tuấn tú và nho nhã của ông ta hấp dẫn, bà ta biết ông ta là chồng chưa cưới của cô cả nhà họ Trần, ông ta và cô cả nhà họ Trần là vợ chồng thâm tình, ông ta cao không thể chạm tới, phục vụ nữ trong phòng trà như bà ta, chỉ có thể nhìn ông ta từ xa.
Bà ta chỉ có thể châm trà bưng nước cho ông ta khi ông ta đến phòng trà.
Ông ta ra tay hào phóng, thường xuyên cho thêm tiền boa.Hôm đó, ông ta vừa uống trà vừa xem báo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lảo đảo hoảng hốt rời đi, bà ta không quan tâm việc còn đang trực ban, đuổi theo.
Sau đó bà ta thấy ông ta đứng ở bờ sông, vịn vào một cái cây, không để ý tới người đi đường qua lại, xoay người khóc lớn.
Bà ta lấy khăn của mình ra, nhút nhát gọi: "Thưa anh."
Ông ta nhận khăn, lau lau mặt: "Để cô chê cười rồi."
"Là người nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Báo nói Trùng Khánh bị ném bom, nhà máy bột mì ở nhà bị nổ thành phế tích." Ông ta không ngăn được nước mắt rơi xuống: "Vợ của tôi, bà ấy... Bà ấy..."
Nghe đến đó, bà ta đi qua: "Anh đừng lo lắng, người hiền sẽ được trời cao phù hộ."
Sau lần đó, mấy ngày ông ta không tới phòng trà, lúc đến, gió xuân hiu hiu, bà ta tiến lên hỏi một câu: "Thưa anh, vợ anh không sao chứ?"
"Tôi đã sai người thăm dò được tin tức, không sao cả. Cám ơn cô đã quan tâm!" Ông ta cười với bà ta.Thấy ông ta nhẹ nhõm, mình cũng vui vẻ theo, chỉ hi vọng ngày nào ông ta cũng có thể đến.
Thời đại đó, phục vụ nữ ở phòng trà, phải eo thon, môi anh đào, nhỏ nhẹ bán hàng.Là một trong ba mỹ nữ của phòng trà, những vị khách đến đây thưởng trà, cũng là đến phẩm người, công tử phong lưu có giáo dưỡng đương nhiên khinh thường động tay động chân, nhưng vẫn luôn có những tên nhà giàu mới nổi, nhân lúc bọn họ châm trà, sờ cái tay, đùa giỡn một phen, đã làm việc ở đây, loại chuyện này cũng khó tránh khỏi, nói mấy câu, tránh đi chút là được.
Hôm đó gặp một vị khách như vậy, bà ta chưa kịp lá mặt lá trái, Lưu Tương Niên đã ra tay, ông ta ra tay giúp đỡ, tiếp xúc khoảng cách gần khiến lòng của bà ta như hươu con chạy loạn.
Vợ ông ta ở Đại Lục xa xôi, mình lại ngưỡng mộ ông ta quá lâu, cuối cùng ông ta cũng đưa bà ta về Phồn Viên, nơi mà xưa nay bà ta đều không dám nghĩ đến, bà ta trở thành nữ quản gia của ông ta, sinh con gái vì ông ta.
Chương 423: Con Đường Đến Trái Tim (2)
Nếu bàn về thời gian vui sướng nhất cuộc đời mình, chắn sẽ là mấy năm chìm đắm ở Hồng Kông, không có tin tức của người kia, giữa bọn họ giống như vợ chồng bình thường vậy, nhẹ nhõm tự tại.
Bà ta cho rằng chắc chắn mình đã chiếm một vị trí trong lòng ông ta. Chiến tranh ở Thái Bình Dương kết thúc, quân Nhật rút lui, Hồng Kông quay về trong tay người Anh.
Ông ta có liên lạc với Trần Uyển ở Đại Lục, hưng phấn sắp xếp phòng cho con trai, kêu mẹ con bà ta xuống dưới tầng, nói với bà ta: "Bà cả là người rất hiểu chuyện, bà ấy sẽ chấp nhận em."
Ông ta mới ở cạnh Trần Uyển hơn một năm, cũng đã ở với mình năm năm, cho tới bây giờ, ông ta không nghĩ tới chuyện trong lòng mình sẽ không thoải mái sao? Bà ta chỉ có thể cười đồng ý: “Ừm, nhất định sẽ vậy."
Nhìn thấy Trần Uyển , ánh mắt sắc bén của người phụ nữ kia quét qua trên người bà ta, bà ta không tự giác được mà run rẩy, lúc đó, bà ta cho rằng thời gian mình ở Phồn Viên đã kết thúc rồi, không ngờ đến cuối cùng, người rời khỏi Phồn Viên lại là Trần Uyển.
Trần Uyển rời đi, mình còn ở lại Phồn Viên, nhưng từ khi đó, Lưu Tương Niên đã biết vậy chẳng làm, không còn dịu dàng với bà ta như xưa.
Tuy nhiên ông ta cũng không có những người phụ nữ khác, cho nên bà ta còn có thể nói với mình, bà ta là nữ chủ nhân của Phồn Viên.
Bà cụ Lưu tựa trên đầu giường, cầm lọ thuốc, bệnh mất ngủ của bà ta có sau khi con trai mất. Không còn con trai, chỉ để lại một cháu nội gái, ông ta bồi dưỡng Học Minh, chí ít Học Minh là người thừa kế trong lòng ông ta
Bà ta an ủi mình, chí ít con của bà ta, mới là người thừa kế mà ông ta tán thành, ít nhất ông ta chưa trở về Đại Lục tìm Trần Uyển.
Nhưng tại sao cháu trai của người phụ nữ kia lại tới Hồng Kông chứ? Phá hủy giấc mộng duy nhất trong lòng bà ta?
Trong đầu bà cụ Lưu trong đầu tràn đầy đả kích từ tin tức trong TV với bà ta, còn có trên báo mắng bà ta là bà điên, ác phụ… Lưu Tương Niên bị cúp máy, nhìn máy điện thoại, muốn gọi lại, lúc này bác sĩ tới kiểm tra phòng.
Bây giờ cháu ngoại còn chưa tới, chỉ có một mình ông ta ở bệnh viện? Nuôi cháu ngoại có làm được cái gì chứ? Ông ta trao đổi với bác sĩ, hôm nay là ngày cuối trị bệnh bằng hoá chất, sau khi truyền hai bình thuốc nước cuối cùng là có thể về nhà.
Buồn bực trong phòng, trông thấy tờ báo trên bàn khiến Lưu Tương Niên thấy phiền, tại sao lúc ông ta còn trẻ lại muốn một người phụ nữ ngu xuẩn như thế? Cuối cùng khiến cả đời mình bất hạnh?
Còn một chút thời gian tới khi y tá đến truyền nước, Lưu Tương Niên đi ra cửa phòng hít thở một hơi, ông ta trông thấy phòng phẫu thuật đẩy xe đẩy tới đón ông lão nông thôn kia.
Trông thấy bốn người vây quanh ông lão nông thôn quê mùa kia.
Cậu sắp tiến vào phòng phẫu thuật, Phàn Kỳ an ủi ông ấy: "Cậu đừng sợ, đi vào ngủ một giấc, là xong rồi."
Cậu cười: "Giống như an ủi trẻ con ấy, cậu không sợ đâu."
"Nếu cậu đã nói như vậy, để cháu mua kẹo que cho cậu."
"Đứa bé ngoan, mới vừa rồi cháu còn nói, sau này cậu không thể ăn quá mặn, quá ngọt, quá dầu, còn mua cho cậu ăn à?"
Cậu lải nhải: "Nhóc con à! A Khiêm nói cháu phải đầu tư cổ phiếu, thật sự không cần tới theo giúp cậu, A Khiêm ở đây là được rồi."
“Được rồi, tiền bạc kiếm mãi không hết. Có thể so với cậu sao? Cháu sẽ chờ ở chỗ này."
Phàn Kỳ nhìn cậu nằm lên xe đẩy, nhìn xe tiến vào thang máy, cả nhà bọn họ cũng chuẩn bị đi tới cửa phòng phẫu thuật chờ, cùng đứng chờ ở cửa thang máy, Trần Chí Khiêm quay đầu thấy Lưu Tương Niên, lập tức quay lại.
Rõ ràng ông già nông thôn kia chỉ là một người cậu, vợ chồng bọn họ ngày ngày đến thì thôi đi, giờ phẫu thuật còn có hai vợ chồng ở cạnh, mà đối với mình, Chí Khiêm lại không muốn cho dù chỉ một chút xíu ánh mắt.