Chương 433: Liêu Nhã Triết Đọc Tiểu Thuyết (3)
Phùng Học Minh muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, chỉ nhìn theo Liêu Nhã Triết lái xe ra khỏi Phồn Viên. Sau khi xe ra khỏi Phồn Viên, Hứa Diệu Nhi mới thở dài một hơi :“Sao vậy?”
“Không có gì.” Không biết tại sao trước kia Hứa Diệu Nhi lại xem việc trở thành chủ nhân của Phồn Viên là một vinh dự lớn lao vậy chứ? Hôm nay đến đây vào mùa này, cô ấy chỉ thấy khắp nơi toàn là sự hiu quạnh.
Liêu Nhã Triết lái xe đưa Hứa Diệu Nhi về nhà, khi sắp đến gần nhà cô ấy, anh ta nói: “Ở đây không tiện dừng xe, tôi lái xe vào bãi đỗ xe ngầm nhà cô rồi chờ ở đó, cô mang sách xuống nhé.”
Hứa Diệu Nhi vốn cho rằng anh ta chỉ đang nói đùa, không ngờ lại thật sự muốn đọc, cô ấy nói: “Được thôi! Để tôi lấy cho anh.”
Liêu Nhã Triết chờ trên xe, mười phút sau, Hứa Diệu Nhi cầm xuống hai quyển sách, một quyển là "Công chúa tung tăng" một quyển là "Em gái ngọt ngào".
“Nếu không hay thì ngày mai trả tôi.” Hứa Diệu Nhi nói.
“Nhỏ mọn vậy sao? Chắc chắn sẽ trả cho cô mà!” Liêu Nhã Triết nói xong thì lái xe đi.
*
Sáng hôm sau, lúc Phàn Kỳ đến làm thì gặp Liêu Nhã Triết đứng trước cửa, thấy cả người anh ta uể oải không chút sức sống, cô lập tức đi qua vỗ nhẹ vào lưng anh ta rồi hỏi: “Hai hôm nay Phùng Học Minh bận chết được, không lẽ còn thời gian ra ngoài ăn nhậu chơi bời với anh à?”
Liêu Nhã Triết ngẩng đầu: “Bệnh à! Tôi mà giống cô cứ dăm ba bữa là mệt mỏi ủ rũ sao? Không lẽ cô cũng ra ngoài ăn chơi hả?”
“Tôi đi với chồng tôi, coi như là có giấy phép đàng hoàng rồi. Sao có thể nói là đi lêu lổng chứ?” Phàn Kỳ nói.
“Lêu lổng cái đầu cô. Hôm qua tôi thức suốt đêm để đọc một quyển sách.”
Nghe anh ta nói xong, Phàn Kỳ đúng là phải nhìn anh ta bằng con mắt khác: “Ghê thật nha! Liêu Nhã Triết anh tiến bộ rồi, biết đọc sách nữa.”
Liêu Nhã Triết cũng không nói với Phàn Kỳ là mình đọc sách gì? Anh ta quyết định im lặng chấp nhận lời khen này của cô.
Hai người lên lầu, Liêu Nhã Triết vội vào văn phòng, nhân lúc còn sớm vội giở quyển sách kia ra xem nốt phần cuối. Còn Phàn Kỳ nhớ đến tư liệu hôm qua tra được, ban ngày có một cổ phiếu trọng điểm, lúc đó trên sàn lại xuất hiện nhiều giao dịch không rõ ràng.
Cô bèn cầm notebook mở cửa vào văn phòng của Liêu Nhã Triết thì trông thấy anh ta đang đọc một cuốn sách có bìa đầy màu sắc rực rỡ.
Liêu Nhã Triết không ngờ cô sẽ đi vào, anh ta hoảng hốt buông tiểu thuyết xuống còn dùng một tập tài liệu đè lên.
Động tác đột ngột như vậy khiến Phàn Kỳ lập tức hứng thú, cô xông đến định vén tập tài liệu lên, Phàn Kỳ hỏi: “Anh đang xem gì thế?”
“Không có gì cả!” Liêu Nhã Triết chặn tập tài liệu lại.
“Uầy! Có đọc "Cậu ấm nhà giàu" cũng không sao đâu mà!” Phàn Kỳ nói với anh ta: “Có đồ tốt thì phải chia sẻ chứ, tôi cũng muốn nhìn mấy em gái xinh đẹp, mau lấy ra để chúng ta cùng thưởng thức nào.”
“Không phải "Cậu ấm nhà giàu" đâu.” Liêu Nhã Triết nói
“Không phải "Cậu ấm nhà giàu" thì là cái gì?” Phàn Kỳ càng thêm tò mò, đôi mắt sáng lên nhìn tệp tài liệu kia.
“Là nhật ký của tôi, cô cũng muốn xem sao?” Liêu Nhã Triết thầm khen mình thông minh.
Phàn Kỳ trừng mắt: “Anh còn có thói quen viết nhật ký à?”
“Từ nhỏ đã có rồi đấy.”Không đúng, lúc nãy cô vào thì thấy anh ta đang nhìn cuốn sách đó cười như tên ngốc, thiếu điều chảy cả nước miếng, rốt cuộc là anh ta đã ghi chú cái gì không thể miêu tả vậy? Nhưng mà nhật ký sao? Đồ vật riêng tư này thì không nên nhìn trộm.
Phàn Kỳ mở notebook, thảo luận công việc với anh ta.Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Diệu Nhi xuất hiện ở cửa: “Liêu Nhã Triết, hai quyển tiểu thuyết kia anh đọc xong chưa? Nếu không thích thì trả lại cho tôi.”