Chương 432: Liêu Nhã Triết Đọc Tiểu Thuyết 2
Bạn bè thân thích lục tục tới nhà, Lưu Tương Niên nghe con gái nói gần nói xa là do ông ta muốn nhận tại cháu trai mới khiến bà Lưu bị đả kích, nên mới đuổi theo mắng người nhà đó.
Ông ta không hiểu tại sao đứa con gái này cứ nhất thiết không phân phải trái mà đổ hết mọi tội lỗi lên người ông ta như vậy?
Vậy nên lúc mấy người thân bạn bè kia đến nói một câu nén bi thương với ông ta cũng chỉ là lấy lệ.
Lưu Tương Niên phát hiện bản thân giống như một người ngoài cuộc, con gái ông ta ở bên cạnh vừa khóc vừa chỉ huy người hầu trong nhà tiếp đãi khách, còn cháu ngoại thì lo sắp xếp chuyện tang lễ.
Phùng Học Minh khó khăn lắm mới có thời gian hít thở chút không khí, anh ta vừa đứng ở trong sân hít vào một hơi thì thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy vào từ cổng lớn, Liêu Nhã Triết đến.
Điều khiến anh ta thấy bất ngờ là Liêu Nhã Triết thế mà lại đón Diệu Nhi đến đây giúp anh ta. Anh ta thầm kích động trong lòng, dù gì Diệu Nhi cũng rất mềm lòng, chắc hẳn cô ấy rất lo lắng cho mình nên mới đến đây thăm mình cùng Liêu Nhã Triết đúng không?
Phải giảng hòa với cô ấy, sau đó hai người cùng nhau khấu đầu trước linh cữu của bà ngoại để bà yên tâm.
Anh ta nhanh chóng đi đến tiếp đón, đứng cách Hứa Diệu Nhi một bước chân, cho dù là người kiên cường thế nào đi chăng nữa cũng có lúc yếu ớt, giọng nói anh ta run rẩy: “Diệu Nhi, cảm ơn em vì đã đến đây!”
Nói rồi anh ta đưa tay ra muốn ôm cô ấy vào lòng thì bị Hứa Diệu Nhi tránh đi: “Anh Liêu nhận được tin nên cử tôi và Nhã Triết làm đại diện Diệu Hoa đến đây để viếng thăm anh và bà Phùng.”
Diệu Hoa? Phùng Học Minh khó hiểu nhìn về phía Liêu Nhã Triết, Liêu Nhã Triết chỉ có thể lên tiếng: “Đúng vậy, ba của tôi bảo chúng tôi đại diện cho Diệu Hoa đến đây”
“Vậy sao? Nếu là đại diện thì tại sao lại cử người mới vào Diệu Hoa như Hứa Diệu Nhi chứ?”
Diệu Nhi cố tình đi bên cạnh Liêu Nhã Triết, ba người cùng đi vào nhà.Lưu Xảo Yên ngẩng đầu thấy Hứa Diệu Nhi đến đây, bà ta không ngờ Hứa Diệu Nhi sẽ đến.
Đến tận bây giờ, Diệu Nhi vẫn đối đãi với bà như một người dâu hiền vợ thảo, không biết hôm nay đến đây là có ý gì đây? Cô ấy muốn nhân cơ hội này để quay lại với con trai bà sao?
Nếu còn muốn quay lại thì tại sao trước đó lại quậy một trận khó coi như thế chứ? Tại sao lại nhất quyết cắt đứt với nhà họ Hứa?
Nếu đã cắt đứt với nhà họ Hứa thì cô ấy là cái thá gì chứ?Lưu Xảo Yên tỏ vẻ như bậc bề trên ngồi ở chỗ kia.
Lúc Hứa Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết đi đến, nghe Phùng Học Minh nói di thể của bà Phùng đã được đưa đến nhà tang lễ, bọn họ thấy hơi tiếc nuối, cũng chỉ có thể hẹn gặp lại ở nhà tang lễ sau.
Cô ấy và Liêu Nhã Triết cùng nhau đi đến trước mặt Lưu Tương Niên nói: “Ông cụ Lưu xin hãy nén bi thương!”
Lưu Tương Niên đứng lên, nhìn Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi nói: “Có lòng rồi.”
Hai người lại đi đến chỗ Lưu Xảo Yên, cùng nói: “Bà Phùng, nén bi thương!”Nghe thấy xưng hô này, Lưu Xảo Yên có chút khó hiểu, không phải nên gọi là “bác gái” sao?
“Con và anh Liêu đại diện cho Diệu Hoa đến thăm viếng. Xin bà bớt đau buồn.” Hứa Diệu Nhi thấy bà có hơi thất thần.
Con bé đại diện cho Diệu Hoa? Lúc này Lưu Xảo Yên mới kịp phản ứng lại, trả lời rằng: “Con có lòng rồi.”
Hứa Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết cùng ngồi xuống, hỏi thăm Phùng Học Minh vài câu về chuyện sắp xếp lễ tang rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phùng Học Minh tiễn bọn họ ra ngoài, đến cạnh xe, anh ta mới nói với Liêu Nhã Triết: “Nhã Triết, anh lên xe trước đi, tôi muốn nói chuyện với Diệu Nhi một chút.”
Liêu Nhã Triết lên xe, Hứa Diệu Nhi khẽ gật đầu với Phùng Học Minh: “Trước đây tôi và bà ngoại thường ở chung với nhau, bây giờ bà mất rồi, tôi cũng rất buồn nên mới muốn đến thăm một chút. Nhưng lại sợ anh hiểu lầm, đúng lúc ông Liêu bảo Liêu Nhã Triết đến đây thăm một chút nên tôi cũng lấy danh nghĩa đó đi theo, tiếc là không nhìn thấy mặt bà.”