Chương 439: Ngủ Với Mẹ (3)
Đương nhiên đây là thời điểm cô ta ở Trường Hưng, tiền lương không tốt như bây giờ. Từ lúc cô đến Diêu Hoa hợp tác cùng Phàn Kỳ, Phần Kỳ luôn vui vẻ chia sẻ quan điểm của mình.
Ở Trường Hưng cô ta có thể do dự mua hay không mua vì chỉ là người làm thuê thì ở Diêu Hoa cô ta đã ở một vị trí cao hơn. Cho nên tiền cô kiếm được cao hơn lúc ở Trường Hưng rất nhiều.
Liêu Kế Khanh cười: “Cái này là do cô có năng lực, nhờ có cô đã tham gia nên Diêu Hoa lại có thêm một người nữ tướng.”
“Hai đóa hoa tươi này của Diêu Hoa rất nổi tiếng trên thị trường đó.” Thang Viễn Siêu quay lại chuyện chính: “Lần trước ông Liêu đã nói sẽ tìm cách mang lại lợi nhuận cho những cổ đông vừa và nhỏ. Không biết ông đã làm những gì?”
Liêu Kế Khanh xác định không thể chờ ngành công nghiệp này phát triển, phải tự mình đi trước. Ông ấy đã cải tiến kỹ thuật truyền dữ liệu theo thời gian thực và đặc biệt sử dụng hơn chục người để sao chép dữ liệu tại hiện trường. Cứ sau mười phút, bộ đếm bên ngoài trường sẽ cập nhật dữ liệu mới nhất.
Vậy là các cổ đông liên tục tìm đến, ít nhất Diêu Hoa có thể thấy các bản cập nhật nhanh hơn, hơn nữa Diêu Hoa gần đây còn đẩy mạnh hoạt động, cổ đông gọi trực tiếp cho bên môi giới trên sàn giao dịch.
Điều này đã khiến Liêu Kế Khanh bị người trong ngành chỉ trích nặng nề, họ nói ông ấy đang cướp miếng ăn từ tay kẻ khác. Lấy đi những người môi giới giỏi thì thôi đi nhưng những cổ đông nhỏ chỉ có mấy ngàn tệ trong tay ông ấy cũng không buông tha.
“Thật ra tôi không bỏ qua hoa hồng của những cổ đông nhỏ vì khi các nhà đầu tư lẻ tràn vào, tôi cần nhân lực không chỉ để cập nhật giá cổ phiếu mà còn để trả lời các cuộc gọi từ các cổ đông. Vì vậy, chúng tôi đã bổ sung hơn 20 nhà môi giới cấp dưới và mở một đường dây trực tiếp để cung cấp các dịch vụ đặc biệt. Đối với các nhà đầu tư nhỏ, họ có thể trực tiếp đặt lệnh với các nhà môi giới trên sàn. Hoa hồng tôi kiếm được từ họ không nhiều bằng chỗ tôi thuê trên sàn trao đổi và chi phí thuê người nhưng ít nhất tôi đã làm được gì đó cho các nhà đầu tư nhỏ.” Liêu Kế Khanh nói.
Hôm qua tại Trường Hưng, Hứa Hạt còn nói đó chỉ là loè thiên hạ, tính đi tính lại thì cũng đòi công đạo cho các cổ đông nhỏ để lấy công trạng.
Nhưng đây là sự khởi đầu của toàn cầu hóa tài chính, nếu mọi người không tự phát triển bản thân ngay thì chỉ có thể chờ được mua lại bởi các tổ chức khác tham gia vào lĩnh vực này!
Giống như cái công ty Internet đời trước đã áp dụng chiến lược miễn phí vào thời điểm khó khăn, chỉ có thể khoanh vùng người dùng và cố một số lượng lớn người dùng hoạt động tích cực mới có thể cạnh tranh trên thị trường trong tương lai.
Phàn Kỳ đang xem TV thì nghe thấy tiếng sét đánh vang lên từ bên ngoài.
Chao ôi! Sao buổi tối hôm nay cứ phải có mưa rào kèm sấm chớp chứ?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phàn Kỳ bắt máy thì nghe thấy tiếng Trần Chí Khiêm: “Sét đánh rồi.”
“Vâng.” Anh nói điều này không phải là vô nghĩa sao, dù sao cũng không thể bỏ mặc cậu ở đấy rồi đi về được, cô nói: “Không sao, em sẽ ôm Phác Phác ngủ.”
“Em đi ngủ cùng mẹ đi.” Trần Chí Khiêm nói.
“Hả? Dáng ngủ của em sẽ không làm mẹ sợ đấy chứ?”
“Không đâu, bây giờ em ngủ ngoan lắm. Nghe anh.” Trấn Chí Khiêm nói: “Bây giờ em đã không còn di chuyển nhiều vào ban đêm nữa.”
Cô đã quen với việc mỗi khi sét đánh đều có người cạnh bên nên lúc này cảm thấy hơi cô đơn. Phàn Kỳ nói: “Vâng.”
Cô vừa cúp điện thoại thì nghe thấy sét đánh một trận bên ngoài khiến trái tim cô run rẩy. Cô ôm lấy Phác Phác đi dọc hành lang đến phòng của mẹ. Một tia chớp nữa lại loé lên khiến cô nhảy thẳng đến trước cửa phòng mẹ gõ cửa.
Chương 440: Ngủ Với Mẹ (4)
Trương Nguyệt Cầm vừa mở cửa, Phàn Kỳ đã nói: “Mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ.”
“Vào đi con.”
Bà không suy nghĩ đã đồng ý dễ dàng. Phàn Kỳ chui vào trong chăn, tiếng sâm lại một lần nữa vang lên, cô càng rúc người sâu vào trong chăn.
Trương Nguyệt Cầm lắc đầu nhìn con gái, xốc chăn lên ngồi cạnh cô: “Con đã lớn vậy rồi mà vẫn không khác gì hồi nhỏ, đều sẽ sợ sét đánh.”
Phàn Kỳ bình tĩnh một chút nghĩ. Đúng vậy! Nguyên chủ cũng sợ sét khi còn nhỏ mà, trẻ con nào mà không sợ sét đánh chứ.
Phàn Kỳ nằm sát người Trương Nguyệt Cầm: “Con sợ thì sao chứ, có gì đâu mà mẹ buồn cười?”
Trương Nguyệt Cầm ôm cô: “Ư rồi mẹ không cười, ngoan nào, ngủ đi con.” Cô và mẹ cô có bộ ngực lớn giống nhau đã vậy mẹ còn hơi mập mạp, khi mẹ ôm lấy cô, cô cảm nhận được sự mềm mại khôn cùng.
Ngủ bên cạnh mẹ, Phàn Kỳ cũng không biết tiếng sấm ngoài kia kết thúc từ bao giờ, cô đã ngủ từ lúc nào.
Rồi tiếng đập cửa làm cô thức dậy, Trương Nguyệt Cầm từ trên giường đứng lên đi ra mở cửa.
Phàn Kỳ nghe thấy tiếng mợ nói: “Em ba, chị đi gọi Niếp Niếp mà không thấy con bé trong phòng. Chị muốn đến bệnh viện.”
“Mợ ơi, con ở trong này.” Phàn Kỳ từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái thì nghe mẹ răn dạy: “Con đi ngủ mặc mỏng như này không sợ lạnh sao?”
Phàn Kỳ nhận ra ánh mắt của mẹ đang dừng nơi ngực cô, hôm nay cô mặc chiếc áo ngủ dây khoét sâu rãnh ngực rất lộ da thịt.A! Chết mất.
Phàn Kỳ vội chui lại vào chăn.Trương Nguyệt Câm đứng ở cửa phòng nói ra: “Chị dâu, chúng em xuống ngay đây, chị xuống làm bữa sáng trước đi nhé.”
“Bữa sáng chị đã nấu xong xuôi cả rồi.” Mợ nói.Hắn là mợ đã dậy từ sớm rồi.
Phàn Kỳ nghe tiếng mợ rời đi thì rời giường vội rời giường thay đồ.Trương Nguyệt Cầm vừa bực vừa buồn cười nói: “Đêm qua mẹ đã thấy rồi. Hơn nữa hai đêm trước con ở trong phòng cười nói đến nỗi sắp rơi cả trần nhà, tưởng mẹ không biết sao?”
Phàn Kỳ càng rúc sâu vào trong chăn, lấy chăn che đầu lại. Xấu hổ thật đấy.Trương Nguyệt Cầm đi tới, cách lớp chăn vỗ mông cô: “Tốt lắm! Thấy các con như vậy mẹ và ba con cũng thấy yên tâm. Mau đứng lên, đừng để dì phải chờ sốt ruột.”
Phàn Kỳ về phòng của mình rồi đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, nhìn thấy gương mặt mình đang đánh răng ở trong gương, nhắm mắt lại, vừa nghĩ là thấy tức, đều tại tên ngốc Trần Chí Khiêm…
Phàn Kỳ bị mợ giục dậy, cô nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới năm giờ rưỡi sáng, chắc bà ấy đã nhịn đến giờ này để gọi cô dậy chăng?
Phàn Kỳ trở về phòng để thay quần áo, Trương Nguyệt Cầm đi theo sau, có vẻ muốn nói điều gì đó. “Mẹ, có chuyện gì vậy?“ Phàn Kỳ hỏi mẹ.
Sau khi cân nhắc suy nghĩ, Trương Nguyệt Cầm vẫn quyết định nói với Phàn Kỳ: “Vợ chồng các con phải đối xử tốt với nhau! Như vậy mẹ mới thấy yên tâm được. Chỉ là Niếp Niếp à, đàn ông lúc còn trẻ đôi khi không biết nặng nhẹ gì, con cũng không thể để mặc cho nó làm bậy, hiểu không?”
Mặt Phàn Kỳ đỏ bừng, vỗ nhẹ mẹ một cái: “Không có chuyện đó mà, anh ấy không làm thế đâu, mẹ đừng nghĩ lung tung.”
“Không có thì tốt, mẹ chỉ nhắc con vậy thôi.”
Phàn Kỳ đẩy mẹ đi xuống lầu: “Ăn sáng thôi, mợ không đợi nổi nữa rồi.” Khi họ xuống lầu, mợ đã dọn sẵn bữa sáng ra rồi.
Phàn Kỳ và Trương Nguyệt Cầm ăn cháo với dưa muối, mợ xếp gọn canh cá mang cho cậu rồi ngồi xuống ngóng trông nhìn hai người ăn.
Trương Nguyệt Cầm bóc một quả trứng luộc và đặt nó vào bát của Phàn Kỳ, nói: “Ăn nhanh lên đi.”
“Em ba, để Niếp Niếp ăn từ từ chứ.” Thấy Trương Nguyệt Cầm thúc giục, mợ cảm thấy có chút ngại ngùng.
Phàn Kỳ nhanh chóng ăn cháo, ăn sạch quả trứng trong hai ngụm, nuốt xuống thì cô bị nghẹn. Trương Nguyệt Cầm rót nước cho cô và vỗ nhẹ lưng cô: “Sao con bất cẩn thế.”