Chương 43: Thi Đấu (3)
Liêu Kế Khánh và Thang Viễn Siêu không để ý tới hai người bạn nhỏ khua môi múa mép, đề tài của bọn họ chuyển sang việc Phàn Kỳ tham dự quay tiêu đề của chương trình này.
“Đúng rồi, ông Thang, hợp đồng diễn xuất của tôi sẽ kết thúc vào đầu tháng bảy, nếu tôi theo lời quay tiêu đề đầu, tôi sẽ không lấy thù lao, nhưng cần thông qua người đại diện của tôi ký thêm hợp đồng, ông thấy được không?”
“Thù lao vẫn sẽ được tính, cô đưa phương thức liên lạc người đại diện của cô cho tôi, tôi bảo người liên hệ. ”
Phàn Kỳ đưa danh thiếp người đại diện cho Thang Viễn Siêu.
Ra khỏi văn phòng Liêu Kế Khánh, Phàn Kỳ quả thật bám lấy Liêu Nhã Triết hỏi phải thi thế nào, Liêu Nhã Triết bất đắc dĩ dẫn cô lên tầng sáu. Ở tòa cao ốc giao dịch đúng là thuận tiện, có thể báo danh và mua tài liệu trong một tòa nhà, nhưng hôm này cô không có mang theo chứng minh thư liên quan nên không cách nào báo danh.
Trong thang máy, Liêu Nhã Triết lại hỏi cô lần nữa: “Cô thật sự muốn tham gia kỳ thi vào thứ tư tuần sau sao?”
“Đúng vậy. ”
“Đừng nghĩ quá tốt như vậy, chờ khi xem sổ tay ôn tập này thì đừng khóc. ”
Tới tầng sáu, Phàn Kỳ cẩn thận dò hỏi nhân viên công tác xong xuôi về tiền làm chứng khoán và kỳ hạn giao dịch, cùng với cổ phiếu đang tiến hành và khoa cần xin giấy phép của kỳ hạn giao bằng cố vấn.
“Giao dịch chứng khoán chỉ cần có giấy phép số 1, và chỉ có ba khoa. ” Liêu Nhã Triết nhắc nhở cô.
“Cái gọi là nhất cổ tác khí*, hai tiếng suy, ba tiếng kiệt, kỳ thi như nhau, ngay cả kỳ thi kết thúc, chứng khoán và thời hạn giao bằng hai khoa là thông dụng, chỉ cần thi thêm một khoa là được. ” Phàn Kỳ nhờ nhân viên công tác lấy lài liệu thời hạn giao bằng.
l*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm l"Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. )
“Thưa cô, cô muốn bản tiếng Trung bản hay bản tiếng Anh. ”
“Bản tiếng Anh. ” Đời trước Phàn Kỳ đọc qua một ít bài báo cáo phân tích do đoàn đội Hồng Kông viết, có một số từ dùng trong báo cáo chuyên nghiệp, có thể là vấn đề thói quen, ngẫu nhiên cô cũng phải đoán mò.
“Bản tiếng Anh sao?”
“Đúng vậy! Bản tiếng Anh mới nguyên nước nguyên vị, rốt cuộc tuyệt đại bộ phận quy tắc đều tham khảo sở giao dịch chứng khoán Luân Đôn? Bản tiếng Trung có lẽ nhìn không quá trôi chảy. ” Phàn Kỳ ôm sách: “Đi thôi!”
“Cô có thể xem hiểu bản tiếng Anh sao? Tiếng Anh của cô giỏi đến mức nào?”
“Giỏi hơn so với tiếng Quảng Đông của tôi. ” Đời trước cô là nghiên cứu sinh ở nước Mỹ, tất nhiên tiếng Anh không tệ.
Liêu Nhã Triết không hiểu ra sao, cũng không muốn hiểu nữa, cô nói được, là được. Bọn họ cùng nhau vào văn phòng, Liêu Nhã Triết tìm vị trí trống cho Phàn Kỳ, thả sách xuống, anh ta nói: “Buổi chiều cô không cần đến đại sảnh giao dịch, cô lật sách xem trước. ”
“Anh đến đại sảnh giao dịch sao?” Phàn Kỳ hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tôi cũng đi. ”
“Không tính thi sao?”
“Có thể về nhà rồi ôn tập, buổi sáng tôi xem trọng một cổ phiếu, muốn đi xem xu thế có như tôi đã đoán hay không. ” Phàn Kỳ đi theo phía sau anh ta.