Chương 448: Liêu Nhã Triết Là Đồ Nhát Gan (2)
Liêu Nhã Triết nhớ lại lời đánh giá của Phùng Học Minh về Hứa Diệu Nhi khi đó: "Nông cạn, không có đầu óc, tính tình thất thường, không biết kiềm chế cảm xúc. Cho dù sau này người phụ nữ này có là vợ trên danh nghĩa của tôi thì tôi cũng chỉ thấy ghét mà thôi. Tôi không thể nào thích một người phụ nữ như vậy."
Anh ta nhớ khi Hứa Diệu Nhi đọc tiểu thuyết, cô ta không cảm thấy chuyện lãng tử quay đầu có gì sai. Bây giờ cô ta đã quá tổn thương vì Phùng Học Minh, nhưng vì trong tiềm thức cô ta vẫn cho rằng lãng tử quay đầu là điều có thể chấp nhận được nên nếu Phùng Học Minh có thể theo đuổi lại Hứa Diệu Nhi thì cô ta thật quá đáng thương rồi.
Lần này, Liêu Nhã Triết quyết định bênh lý không bênh tình, anh ta muốn giúp Hứa Diệu Nhi giải quyết vấn đề này nên nói: "Tôi thích Hứa Diệu Nhi. Anh đã chia tay với cô ấy lâu rồi, vậy tại sao tôi không thể thích cô ấy? Không nói đến việc chúng ta có phải là bạn bè hay không, hai người đã chia tay trước, hơn nữa chính anh là người đề nghị chia tay. Còn tôi thích Hứa Diệu Nhi sau khi cô ấy vào công ty môi giới. Tôi vẫn chưa nói điều này với Hứa Diệu Nhi là vì chờ cô ấy gần mình hơn. Bây giờ anh ép tôi nên tôi mới nói ra. "
Phàn Kỳ bối rối, tại sao Liêu Nhã Triết lại thích Hứa Diệu Nhi?
"Anh đứng lên!" Phùng Học Minh thét lên với Liêu Nhã Triết.
Liêu Nhã Triết từ từ đứng dậy, đối mặt với Phùng Học Minh: "Phùng Học Minh, tôi xin lỗi!"
Phùng Học Minh vươn nắm đấm muốn đánh Liêu Nhã Triết nhưng thấy Liêu Nhã Triết nhắm chặt mắt và gồng cứng cả người thì anh ta chỉ đành buông tay: "Cút, cút khuất mắt tôi!"
Liêu Nhã Triết chỉ đơn giản là nắm tay của Hứa Diệu Nhi, dẫn cô ta về xe.
Hứa Diệu Nhi bị Liêu Nhã Triết kéo vào trong xe. Khi cô ta ngồi ngồi xuống rồi vẫn đang ngẩn cả người. Cô ta hỏi: “Liêu Nhã Triết, anh đang làm gì vậy?” Cô ta không cho rằng Liêu Nhã Triết sẽ thích mình.
Liêu Nhã Triết ngồi trong xe rồi nhìn vào kính chiếu hậu. Đến khi thấy xe của Phùng Học Minh quay đầu rời đi, anh ta mới dựa vào lưng ghế. Liêu Nhã Triết nhất thời xúc động đã phá hủy tình bạn với Phùng Học Minh.
Anh ta quay đầu lại: "Hứa Diệu Nhi, đừng quay lại. Anh ta không đáng để cô quay lại."
“Tôi…” Hứa Diệu Nhi muốn nói với Liêu Nhã Triết rằng cô ta chưa bao giờ muốn quay lại nhưng cô ta bỗng ngày hôm đó, cô ta đã nói bản thân có thể chấp nhận chuyện lãng tử quay đầu trong tiểu thuyết.
Phàn Kỳ khuyên ngăn cô ta đừng bao giờ tìm dưa chuột thối chỉ vì sợ cô ta sẽ ăn lại nó.Hứa Diệu Nhi rơm rớm nước mắt: "Ngu ngốc, đồ nhát gan, đồ đần độn..."
Bị cô gọi là "đồ nhát gan", Liêu Nhã Triết nhớ lại bộ dạng vừa rồi của mình. Nó thực sự đã phá hỏng hình tượng của anh.Anh ta giải thích: "Cô cũng biết Phùng Học Minh không phải là người bình thường, nếu đánh nhau thật thì tôi có thể bị anh ta đánh chết. Tôi như vậy gọi là một người đàn ông biết thức thời ..."
Vừa rồi Hứa Diệu Nhi cảm động muốn khóc lại bị lời nói của anh làm cho buồn cười: "Đúng đúng đúng! Anh nói rất có lý!"
“Thật đó, con người phải có mắt nhìn để biết cách tùy cơ hành đồng…” Mọi người xuống xe, Liêu Nhã Triết ra sau cốp xe lấy đồ. Anh ta vừa nói vừa đưa đồ cho Hứa Diệu Nhi.
Thấy Phàn Kỳ đến gần, Liêu Nhã Triết nhờ cô ấy làm chứng: "Thật sự, nếu cô không tin thì hỏi Phàn Kỳ đi. Lần trước ông ngoại của Phùng Học Minh đã lợi dụng việc Trần Chí Khiêm ra ngoài để nói chuyện riêng với cô ấy. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã đi theo cô ấy suốt."
"Lúc đó, tôi không nghĩ anh lại nhát gan như vậy, nếu biết anh như vậy thì tôi đã không có gan thách thức Lưu Tương Niên.Tôi cứ tưởng rằng anh là một chỗ dựa vững chắc, không ngờ chỗ dựa này lại làm bằng giấy." Phàn Kỳ nói.