Chương 449: Đi Ăn Cùng Nhau (1)
Không phải! Liêu Nhã Triết tức giận: "Phàn Kỳ, tôi thực sự đã giúp cô vô ích!"
Tuy nhiên, Phàn Kỳ và Hứa Diệu Nhi vẫn đang cười nói phía sau, anh ta quay đầu tại nhìn hai người họ rồi tại đi thẳng về phía trước với linh kỉnh đồ trong tay: "Tôi giúp đỡ hai người đều vô ích!"
Hứa Diệu Nhi vội vàng đuổi theo khi thấy anh ta tức giận: "Liêu Nhã Triết, tôi thật sự cảm ơn anh!"
"Không có gì."
Bốn người họ và mẹ con Chu Nhã Lan đến bến tàu rồi cùng nhau lên thuyền.
Liêu Nhã Triết không ngồi với bọn họ mà tìm một chỗ bên cửa sổ để ngồi một mình, Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta nghĩ đến dáng vẻ khi Phùng Học Minh rời đi với gương mặt trông rất cô đơn.
Hứa Diệu Nhi đến ngồi ở bên cạnh anh ta: "Liêu Nhã Triết, tôi khiến anh khó xử rồi."
"Tại tôi quá xúc động nhưng tôi không hối hận. Cô không cần để việc này trong lòng, cô không ở bên cạnh anh ta thì sao cũng được!"
Từ Diệu Nhi gật đầu: "Không đâu, tôi sẽ ổn thôi."
Hứa Diệu Nhi vừa rồi vẫn còn lo lắng cho Liêu Nhã Triết, nhưng khi lên đến bờ rồi về tới khu dân cư, anh ta đã trở lại bình thường.
Những người khác đều sẽ làm một món ăn sở trường, chỉ có anh ta là không biết gì cả nên thuận tiện dắt con của Chu Nhã Lan ra ngoài đi dạo.
Hôm nay, mọi người đã thống nhất rằng Hứa Diệu Nhi và Phàn Kỳ sẽ cùng nhau kết hợp ẩm thực Nam Bắc, Trần Chí Khiêm sẽ giúp vợ anh còn Chu Nhã Lan sẽ hỗ trợ Hứa Diệu Nhi.
Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm mang đến hai món nguội, chân giò dầm tương Bắc Kinh và hàng xấu Thượng Hải.
Trần Chí Khiêm tháo màng bọc thực phẩm quấn quanh chân giò. Ngoại trừ phần trên vẫn còn bọc lại, phần dưới chân giò được cắt miếng.
Sáng sớm Chu Nhã Lan đã đến bến tàu để mua hải sản, hiện giờ cô ấy đang xử lý mực ống và hàu để giúp Hứa Diệu Nhi làm món gà hầm hải sản.
Chu Nhã Lan nói: "Chí Khiêm, nhờ có màn trình diễn của Kỳ Kỳ trong cuộc thi mà gấu trúc Tây Tây đã trở nên cực kỳ hot. Bây giờ nó không còn là một con gấu bông được phát hành cùng máy chơi game kết nối với tivi nữa. Doanh số bán hàng của con gấu bông này thậm chí còn vượt xa cả máy chơi game kết nối với tivi. Cô ấy cảm thấy các nhân vật trong trò chơi "Siêu cấp phú hào" còn không hấp dẫn bằng gấu trúc Tây Tây. Thực ra, lúc đó mẫu khuôn được làm dựa trên hình tượng của hai người nên nhất định thu hút được rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi.”
Đồ chơi này được tặng kèm theo máy chơi game, đó là trò chơi rất phổ biến hiện nay nhưng hình ảnh trong trò chơi thực sự không đủ đặc sắc.
"Vậy chúng ta đừng sử dụng cặp gấu bông đó nữa. Cả hai chúng tôi sẽ tự sưu tầm lại chúng. Tôi đã nhờ người thiết kế một cặp thiếu nam thiếu nữ khác để cho các nhân vật trở nên phong phú hơn và sẽ cho ra mắt công chúng trong các phiên bản tiếp theo." Trần Chí Khiêm nói với Chu Nhã Lan.
Chu Nhã Lan thấy thật đáng tiếc vì nếu sử dụng tên tuổi của Phàn Kỳ có thể sẽ thu hút được một làn sóng đầu tư giống như hình ảnh gấu trúc Tây Tây đánh trống trống cơm và bắt yêu quái đã làm được."Kỳ Kỳ không còn ở trong ngành giải trí nữa, vì vậy chúng ta không cần phải sử dụng hình ảnh của cô ấy để kiếm tiền."
Trần Chí Khiêm nói thêm: "Ở thị trường nước ngoài, sản phẩm chủ lực vẫn là trò chơi video game. Nó bán rất chạy vì giá cả thấp hơn nhiều so với các sản phẩm cùng loại của Nhật Bản. Nếu chúng ta thật sự muốn làm tốt sản phẩm ngoại vi, vẫn phải xem xét "Cuộc phiêu lưu mạo hiểm của gấu trúc Tây Tây" để hình ảnh gấu trúc Tây Tây ăn sâu vào tâm trí mọi người. Phim hoạt hình đã quay được ba tập rồi. Ngày mai, Kỳ Kỳ và tôi sẽ đến Vĩnh Tân để xem bản demo, chị có muốn đi xem với chúng tôi không?"
"Được! Để chị dẫn theo Hữu Kiệt, anh bạn nhỏ chắc chắn sẽ rất thích."
Chương 450: Đi Ăn Cùng Nhau (2)
Trần Chí Khiêm lại hỏi Chu Nhã Lan: "Chị có ý tưởng nào về bước kết hợp tiếp theo của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa chưa?"
Doanh số bán máy chơi game của điện tử Thiên Thược và đồ chơi hộp bí ẩn đang rất bùng nổ.
Hai sản phẩm chủ lực này đã thu hút được rất nhiều khách hàng, cùng với việc Chu Nhã Lan đã điều chỉnh mô hình bán hàng khiến doanh số bán hàng của Thế giới đồ chơi đã tăng vọt và vượt xa Thếu giới trẻ em.
Gần đây, vốn chủ sở hữu của Thế giới trẻ em cũng đã được giải quyết, tòa án đã phán quyết rằng tất cả tài sản của Lâm Ích Hòa đều thuộc về Lâm Hữu Kiệt.
Tất nhiên là sự mở rộng của Thế giới trẻ em quá nhanh đã tạo rất nhiều khoản nợ phát sinh, giá trị thực tế của khoản thừa kế đã giảm đi rất nhiều.
Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Nhã Lan đã quyên tặng 30 triệu và một căn biệt thự đứng tên con trai mình.
Những người khuyên Chu Nhã Lan phải sống tử tế hơn cũng xuất hiện nhưng đều bị cô ấy mắng lại hết. Người ta gánh nợ nần mà vẫn quyên góp tiền của, bọn họ còn muốn cô ấy tử tế thế nào nữa? Bọn họ còn muốn ép cô ấy phải nuôi đứa con ngoài giá thú của đôi nam nữ ghê tởm đó sao?
Số tiền đã được quyên góp và khoản nợ cũng đang được Chu Nhã Lan gánh vác, nó sẽ không đến mức không thể trả nổi, nhưng đó vẫn là một rủi ro kinh doanh rất lớn.
Ngay cả khi Thế giới trẻ em sáp nhập với Thế giới đồ chơi, những khoản nợ này vẫn cần phải được xử lý thích đáng.
Trần Chí Khiêm gợi ý cho Chu Nhã Lan nên xử lý các khoản nợ này như thế nào và giảm rủi ro xuống mức thấp nhất.
Chu Nhã Lan nghe nói rằng Trần Chí Khiêm rất quen thuộc với việc quản lý vốn nên nói: "Chí Khiêm, ở độ tuổi của cậu sao cậu lại hiểu biết nhiều như vậy? Sau khi nghe những gì cậu nói, chị cảm thấy hình như mình đã sống uổng phí mấy năm qua đấy."
"Tôi đã suy nghĩ khá nhiều về vấn đề này, hơn nữa tôi cũng hay thảo luận với Dung Viễn nữa.” Trần Chí Khiêm giải thích.
“A Khiêm, hành lá đâu?” Phàn Kỳ gọi to, cốt lết xào hành mà không có hành thì sao mà được?Trần Chí Khiêm đưa hành lá cho Phần Kỳ, Phần Kỳ nhấc nắp nồi lên, nước sốt đỏ sẫm của món cốt lết xào hành đã đến giai đoạn rút nước, cô cho ngay một nắm hành lá vào.
Mũi của cô ngửi được mùi thơm của bồ câu sữa nướng khi cô quay sang hướng của Hứa Diệu Nhi: "Diệu Nhi, cô đã cho thêm gia vị gì vậy?"
"Đó là dược liệu, năm quả đào lông. . ."
Nghe Diệu Nhi liệt kê các dược liệu, Phàn Kỳ chính là người với tôn chỉ gạo không ngại trắng, thịt không ngại mỏng. Phần lớn các món ăn cô đều thích làm y chang như bản gốc nên cô chỉ ước gì có thể nhớ hết chúng ngay lập tức.Phùng Học Minh không biết mình có điên hay không, anh ta biết rõ Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi đã ở cùng nhau, càng biết rằng anh ta nên buông tay không nên gặp hai người bọn họ nữa nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta không thể khống chế bản thân mà mua vé tàu rồi lên bờ.
Anh ta đi thẫn thờ trên đường, qua các cư dân và ngõ nhỏ chật hẹp. Anh ta thấy mình hèn hạ chẳng khác gì ông ngoại, phải mất đi thì mới trân trọng, không có mới biết đau xé tim gan.
Một mùi hương quen thuộc bay ra từ cửa sổ. Dù Diệu Nhi ướp gà hay ướp bồ câu đều thích sử dụng dược liệu này. Anh ta lần theo mùi lương đi đến bên cửa sổ.
Anh ta nghe được giọng nói của Phàn Kỳ: "Hương vị này thực sự tuyệt vời. Tôi muốn công thức của nó."
"Ừm. Tôi cũng muốn học món sườn cốt lết của cô." Đây là giọng nói của Diệu Nhi.
Phùng Học Minh ngửi thấy mùi hương, sắc mặt buồn bã. Lúc đang tha hương nơi đất khách quê người, Hứa Diệu Nhi nấu cho anh ta hương vị quê hương, lúc đó anh ta rất vui.