[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 437 - Chương 454: Phùng Học Minh Buông Tay (2)

Chương 454: Phùng Học Minh Buông Tay (2)
Phùng Học Minh gắp vội một miếng, đây là bánh điểm tâm Hứa Diệu Nhi thường làm vào buổi sáng. Có lúc nhìn cô ta dậy sớm như vậy trông thì ngọt ngào nhưng anh ta tại thấy nó thật thừa thãi. 

Anh ta nói: "Chuyện này cứ để bảo mẫu làm đi!" Anh ta giật mình nhận ra một cái bánh đã được cắt thành tám phần. Một mình anh ta đã ăn hai miếng, hiện tại còn muốn ăn miếng thứ ba nên ngượng ngùng: "Không được, anh ăn đi."

Trần Chí Khiêm vừa ăn bánh thì Phàn Kỳ hỏi anh: "Ngon không?"

Trần Chí Khiêm gật đầu rồi lại xoa đầu cô: "Nhưng cái này em không cần học, để anh học."

Chu Nhã Lan hỏi: "Hai người đều nấu ăn giỏi như vậy, vậy ở nhà ai là người nấu ăn thế?"

"Anh ấy nấu bữa sáng nhiều hơn vì em thích ngủ nướng."

Nghe Phàn Kỳ nói vậy, Liêu Nhã Triết ngẩng đầu lên ngạc nhiên, hỏi: "Tôi có thể để bữa sáng cho người giúp việc người Philippines làm được không?"

Chu Nhã Lan cười: "Làm bữa sáng cho người mình yêu cũng là một thú vui trong tình yêu."

“Tôi không biết làm thì sao đây?” Liêu Nhã Triết hơi buồn rầu.

"Vậy thì học đi! Không ai sinh ra đã biết cả, theo đuổi con gái cần phải bỏ ra công sức mà." Phàn Kỳ nói với anh ta.

 Liêu Nhã Triết gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ học. Sau này tôi có thể làm cho Diệu Nhi ăn."

Lúc anh ta nói lời này, vẻ mặt rất chân thành. Nếu không phải anh ta nháy mắt với mình, Hứa Diệu Nhi thiếu chút nữa đã tin rồi. Nghe đến đây, Phùng Học Minh vừa ăn no đã muốn nôn ra.

Anh  ta tự hỏi tại sao anh ta lại đến đây? Tại sao anh ta lại đến ăn bữa ăn này? Chẳng lẽ anh ta muốn tự làm khó mình sao? Anh ta nhìn Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi, rồi gọi Liêu Nhã Triết qua đây.

Phùng Học Minh giơ tay thì Liêu Nhã Triết đã rụt đầu lại. Phùng Học Minh nhìn dáng vẻ mờ mịt này của anh ta, cười còn xấu hơn khóc: "Ngu ngốc!"

Thấy anh ta không đánh mình, Liêu Nhã Triết lại ngẩng đầu: "Học Minh, thực sự xin lỗi!"

"Anh nói đúng, tôi mới là người có lỗi với cô ấy!" Phùng Học Minh vỗ vai anh ta: "Nếu anh thực sự muốn theo đuổi cô ấy thì anh nên theo đuổi một cách nghiêm túc. Thật ra thì cô rất ngốc, đối xử với người khác hết lòng hết dạ. Anh thích cô ấy cũng rất tốt, hãy đối xử tốt với cô ấy. Còn nếu anh dám làm gì có lỗi với cô ấy thì xem tôi có đánh chết anh không!"

Liêu Nhã Triết không ngờ Phùng Học Minh lại bỏ cuộc như vậy, nếu bây giờ anh ta nói anh ta không có theo đuổi Hứa Diệu Nhi, có phải Phùng Học Minh sẽ đánh chết anh ta không? "Phùng Học Minh, chúng ta vẫn là bạn chứ?"

Trong lòng Liêu Nhã Triết tồn tại một hy vọng xa vời.Phùng Học Minh tức giận nói: "Anh nói thử xem?"Liêu Nhã Triết nhìn Phùng Học Minh sải bước rời đi, trong chốc lát anh ta không biết nên nghĩ như thế nào.

Hứa Diệu Nhi đi tới hỏi: "Anh ta nói cái gì?"

"Anh ta bảo tôi phải đối xử tốt với cô, nếu tôi dám làm gì có lỗi với cô anh ta sẽ đánh chết tôi."Hứa Diệu Nhi thở ra một hơi: "Phàn Kỳ nói đúng, tình yêu muộn màng chỉ là một đống phân dính trên ngực, ấm nóng nhưng ghê tởm."

Buổi chiều, vài người đi lang thang với nhau quanh đảo rồi lên phà rời bến lúc ba giờ.Trở lại trên bờ, Phàn Kỳ lên xe, dựa vào lưng ghế: "Anh nói xem, Phùng Học Minh này cũng thật kỳ lạ ha, nếu như nói anh ta là tên cặn bã thì sao? Thì anh ta thật sự là một tên cặn bã đấy. Nhưng anh cũng thấy rồi, anh ta thật sự đã giơ cao đánh khẽ với Liêu Nhã Triết."

"Em còn nhớ lúc đi học, tính hai mặt của nhà tư bản dân tộc được dạy là gì không?" Trần Chí Khiêm vừa lái xe vừa hỏi.

Phàn Kỳ quay sang nhìn anh, tự hỏi tại sao anh lại hỏi một câu không liên quan như vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment