[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 447 - Chương 466: Chung Cư Bị Sập (1)

Chương 466: Chung Cư Bị Sập (1)
“Tôi cũng đã có hỏi qua đứa con trai ngốc của tôi, và thằng bé thừa nhận rằng nó đang theo đuổi tiểu thư Hứa Diệu Nhi nhưng vẫn chưa thành công. Cô Hứa là một người rất đáng yêu nên tôi cũng rất hy vọng cô sẽ có thể làm những gì mà bản thân mong muốn.” Liêu Kế Khánh làm rõ với các phóng viên một lần nữa: "Vậy nên hãy đưa tin đúng sự thật.” 

“Liêu công tử đã bị Phùng Học Minh đánh, chuyện này là sao?“

“Theo như những gì mà tôi đã nghe được từ con trai tôi, có vẻ như Phùng tiên sinh muốn níu kéo mối quan hệ với cô Hứa, nhưng khi nghe tin bạn mình có ý định theo đuổi cô thì anh ta cho rằng con trai tôi không thấu tình đạt lý nên đã ra tay đánh nó.” Liêu Kế Khánh vẫn tiếp tục nói: "Dù sao có rất nhiều người đàn ông khi mất đi mới nhìn thấy được điểm tốt của đối phương mà.”

“Đúng vậy, Phùng Học Minh là người chủ động chia tay, chính tôi là người đã thống nhất hủy bỏ hôn ước cùng với Lưu Tương Niên.” Hứa Hạt nhìn về phía Liêu Kế Khánh: "Nhưng tôi sẽ không đồng ý với việc Diệu Nhi ở bên cạnh con trai của ông.”

“Tại sao?” Một giọng nói vang lên đằng sau họ.

Liêu Nhã Triết đi đến trước mắt Hứa Hạt và nói: “Tại sao ông lại không đồng ý? Tôi biết là tôi không đủ tốt nhưng ông đã từng thắc mắc tại vì sao Diệu Nhi lại tự mình đến Diêu Hoa hay không? Đó là vì ông muốn cô ấy lấy Chu Vạn Hiền mà người như cô ấy lại không muốn để mặc cho ông tự sắp đặt cuộc hôn nhân của mình với một tên công tử bột.”

Cũng không có gì đáng để thắc mắc khi mà trước đây ông chủ Chu đã từng mở một tài khoản ở Diêu Hoa nhưng thời gian gần đây thì ông ta lại nhảy sang Trường Hưng. 

Ban đầu, Liêu Kế Khánh còn tự hỏi liệu có phải vì gần đây Diêu Hoa có quá nhiều khách hàng mới nên đã bỏ bê ông chủ Chu hay không, nhưng thì ra đây mới là lý do.

“Được rồi, được rồi, con đi ra đây làm cái gì?” Liêu Kế Khánh cố ngăn không cho con trai mình nói và tiếp tục đi vào trong, dù sao cũng phải chừa lại cho bên kia chút thể diện.

Liêu Nhã Triết giơ đống thuốc ở trên tay lên: “Diệu Nhi bị đau đầu nên tôi ra ngoài mua thuốc cho cô ấy, bây giờ cô ấy đang đợi, tôi đi vào trước đây.”

 Liêu Kế Khánh nhìn con trai chạy ào vào trong rồi quay sang nói với Hứa Hạt: “Ông muốn chọn con rể của mình là một công tử bột hay là một người khác?” Ông ấy nói xong thì đi vào trong cùng với Phàn Kỳ.

Khi phóng viên nghe được những tin tức như thế, trong đầu họ bắt đầu tưởng tượng ra nhiều nội dung để có thể đăng tin.

Lúc này Phàn Kỳ đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ và đi vào đại sảnh, cô nghe nói Hứa Diệu Nhi bị đau đầu nên khi vừa thấy cô ấy thì cô đã đi đến thăm hỏi: “Diệu Nhi, cô bị đau đầu hả?” 

Hứa Diệu Nhi đứng dậy và thì thầm vào tai Phàn Kỳ: “Không phải, tôi tới tháng. Liêu Nhã Triết hỏi thăm thì tôi cũng không nói thế được.”

Phàn Kỳ nghe thấy thế thì nói với Hứa Diệu Nhi: “Không được uống nhiều thuốc giảm đau. Trước đây tôi cũng có uống nhưng sau này mẹ chồng cho uống canh thì chỉ hơn hai tháng đã đỡ rồi, không còn đau nữa.”

“Canh gì?” Liêu Nhã Triết bỗng nhiên ló đầu ra ở phía sau lưng hai người.

Hứa Diệu Nhi đỏ mặt nói: “Không có gì! Sao anh lại nghe lén khi chúng tôi đang nói chuyện?”

“Anh ngồi đi. Tôi nói thêm vài câu nữa với Diệu Nhi thì trả người lại cho anh.” Phàn Kỳ mở máy tính của cô rồi nói: "Vậy cô có thể đi ăn cơm với tôi, tối nay tôi sẽ gọi cho mẹ chồng để hỏi thăm giúp cô.”

“Được, cảm ơn cô.” Hứa Diệu Nhi nói.Phàn Kỳ nhắn tin cho Trần Chí Khiêm, bảo buổi tối anh ấy đừng đến đón cô rồi đợi Diệu Nhi cùng đi ăn tối.

Họ đã họp vào buổi sáng và vẫn còn một số tin tức sẽ được công bố vào cuối tuần. Hứa Diệu Nhi hỏi Phàn Kỳ và Liêu Nhã Triết về tình hình lúc sáng.

Chương 467: Chung Cư Bị Sập (2)
Với cái đà tăng liên tục trong mấy tháng qua đã khiến cho cả thị trường sôi sục. Mức tăng hai ba điểm thì nhiều người cũng không thèm xem. 

Nếu mà tăng từ bảy, tám điểm thì cũng không tính là đã tăng. Bây giờ, việc chộp lấy cổ phiếu tăng ở mức hai mươi điểm mới là chuyện bình thường, Phàn Kỳ đều tranh thủ mua những cổ phiếu đang hot và nó có mức tăng thật đáng kinh ngạc.

 “Kỳ Kỳ, sáng nay tôi đã bán hết một nửa số cổ phiếu bất động sản của mình rồi. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc cần phải điều chỉnh nên cô xem qua giúp tôi đi.”

Phàn Kỳ cẩn thận xem xét các cổ phiếu bất động sản và những thông tin mà Hứa Diệu Nhi đưa cho cô: “Cô nhìn thử vào số lượng, tôi nghĩ nó sẽ bắt đầu giảm xuống từ chỗ này.”

“Đúng thật, tôi cũng đã bán một nửa số cổ phiếu của mình. Nhã Triết cũng bán sao?”

“Sáng nay anh ấy đã bán. Mấy bữa nay tôi đều tập trung vào việc buôn bán cổ phiếu ngân hàng.”

Phàn Kỳ đã dành cả buổi chiều để thoát khỏi bất động sản một cách một cách chậm rãi, vì vị trí của cô rất lớn vậy nên cô không thể rời đi ngay lập tức. Dù sao thì ở trên thị trường, việc làm của cô đồng nghĩa với việc bán cao và mua thấp nên cần phải đợi cho nó điều chỉnh xuống giá thấp thì mới có thể mua lại.

Thiên Hòa là một doanh nghiệp tập trung chính vào cổ phiếu bất động sản nhưng cổ phiếu của họ lại hoạt động kém nhất dù các cổ phiếu bất động sản khác đang tăng gấp đôi.

 Lưu Tương Niên ngồi ở trong văn phòng của mình và đang lắng nghe những báo cáo từ cấp dưới, nhưng bây giờ trong đầu ông ta đang tràn ngập những suy nghĩ về việc cháu trai của mình muốn đòi lại Phồn Viên.

Ngay cả khi muốn đòi lại Phồn Viên thì nó cũng phải có khả năng để làm được điều đó. Tuy rằng giá cổ phiếu của Thiên Hòa không tốt nhưng cũng có nền tảng ổn định và hoạt động của tập đoàn vẫn còn đang rất vững vàng, vậy thì ông ta có lý do gì để bán Phồn Viên?

Lưu Tương Niên không hiểu sao cháu trai của ông ta lại ghét ông ta đến như vậy.

Những năm đó, nó lấy về một người phụ nữ rồi bặt âm vô tín suốt năm năm. Ông ta cho rằng nếu không kính trà với bà ngoại thì không được tính là một phần của gia đình họ.Những việc này hoàn toàn phù hợp với phong tục của thời bấy giờ. 

Nếu như Lưu Tương Niên sai thì trong tất cả những người giàu có ở Hương Giang này có mấy ai đúng, vậy thì tại sao cháu trai lại căm ghét ông ta đến như vậy? Đến mức muốn phá hủy luôn cả những tâm tư mà ông ta gửi gắm cho nó.

Lưu Tương Niên bảo cấp dưới của mình rời đi và khom người đứng dậy. Kể từ khi Ngô Mỹ Vân mất đi thì con gái của ông ta đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện ồn ào, cháu gái cũng rời đi, còn cháu trai thì thỉnh thoảng cũng trở về thăm ông ta mấy lần nhưng tốt nhất là nó đừng có về. 

Nó quay về đây thì có ích gì? Trước đây nó đã kiên quyết không muốn lấy Diệu Nhi nhưng bây giờ thì lại thấy Diệu Nhi rất tốt. Đúng là đồ đểu!

Lưu Tương Niên chống người đứng bên cửa sổ, thân thể của ông ta bây giờ đã không còn khỏe khoắn như trước đây nữa. Nếu như không còn ai quan tâm đến Thiên Hòa thì thôi vậy.

Ông ta chỉ nên cân nhắc đến việc ủy thác và để lại cho Tuyết Nghị một khoản tiền, nhưng nếu vậy thì phần còn lại phải làm sao?

Nếu Lưu Tương Niên muốn dỡ bỏ Phồn Viên thì chắc chắn sẽ làm được, chỉ là trước khi làm được điều đó thì ông ta sẽ chết ở Phồn Viên và cũng sẽ được chôn ở Phồn Viên. 

Còn sau khi Lưu Tương Niên đã mất thì cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa ông ta cũng không quan tâm. Cùng lắm thì cháu trai cũng chỉ có thể đào xương cốt của ông ta lên rồi ném chúng xuống biển mà thôi.

Lưu Tương Niên lấy khăn tay ra lau khóe mắt, trên thực tế thì ông ta cũng chỉ đang chọn con đường mà bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ chọn vào thời điểm này mà thôi.


 

Bình Luận (0)
Comment