Chương 475: Liêu Nhã Triết Tới Cửa Chịu Đòn (3)
Ai cũng có thể tìm đến Diệu Nhị, tại sao lại là anh ta? Mặt khác, Diệu Nhi kết hôn với ai anh ấy không yên tâm, nhưng tên ngốc Liêu Nhã Triết mà anh ấy biết này lại khác. “Thế nào là thế nào? Chẳng lẽ tôi tại sống dở chết dở vì phụ nữ sao?” Phùng Học Minh nhấp một ngụm rượu.
Thấy Phùng Học Minh vẫn muốn nói chuyện với mình, Liêu Nhã Triết thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi vừa nghe Diệu Nhi nói rằng mẹ cậu đã tìm mẹ cô ấy, bà ta đã ép cô ấy quay lại với cậu, còn nói mấy ngày nay cậu rất buồn.”
Phùng Học Minh bật ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, rõ ràng là 23:20, cậu ta hỏi: “Anh nói lúc nãy?”
“Đúng vậy! Tôi vừa mới từ chỗ Diệu Nhi về.” Liêu Nhã Triết đáp.
“Cậu mới từ chỗ Diệu Nhi về?” Phùng Học Minh vội đặt cái ly lên bàn, nghe một tiếng “cạch” vang lên: " Liêu Nhã Triết, cậu muốn khoe với tôi đấy à?”
"Không... Tôi...” Liêu Nhã Triết ý thức được bản thân sơ suất, tại sao không nghĩ đến điều này chứ? Anh ta vội vàng giải thích: "Không phải khoe khoang, tôi chỉ nghe nói thôi nên lo cho cậu.”
“Lo cho tôi? Lo tôi chưa chết?”
Nghe Phùng Học Minh nói vậy, Liêu Nhã Triết cảm thấy áy náy: “Học Minh, tôi thật sự lo cho cậu, nếu cậu giận, cậu cứ đánh tôi một trận cho hả giận đi.”
“Thật sao?” Phùng Học Minh hỏi lại: "Được thôi, cậu đến nhà tôi đi, ngay bây giờ.”
“Hả?”
“Cậu chỉ biết nói suông để vừa lòng tôi sao?” Phùng Học Minh cười khẩy.
Khi Liêu Nhã Triết giả vờ thích Hứa Diệu Nhi, anh đã luôn cảm thấy có lỗi với Phùng Học Minh, nhưng bây giờ anh thích Hứa Diệu Nhi thật, anh ta càng có lỗi với người anh em của mình. Đánh một trận thì đánh một trận, anh nói: “Tôi sẽ qua đó ngay.”Tên ngốc này tới thật đấy à?
Phùng Học Minh cúp điện thoại, anh ấy không dám tin, đến tận cửa chịu đòn sao?Phùng Học Minh không uống rượu nữa, nhìn ra cửa, đợi từng giây từng phút trôi qua, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết ở bên nhau, anh ấy lại thấy khó chịu phát điên. Tên khốn này, đã có được cô ấy rồi còn khoe với anh ấy.
Cuối cùng, anh ấy nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ấy ra mở cửa, quả nhiên Liêu Nhã Triết đã đến. Liêu Nhã Triết quan tâm hỏi anh ấy: “Học Minh cậu không sao chứ?”
Phùng Học Minh túm lấy anh ta kéo vào nhà, đẩy anh ta xuống ghế sô pha rồi mới mở miệng nói: “Làm sao? Cậu đang khoe khoang đấy à? Diệu Nhi thích cậu rồi, hai người đến với nhau rồi, đúng không?”
Liêu Nhã Triết im lặng không đáp, mặc kệ anh ấy đánh, thỉnh thoảng anh ta chỉ kêu đau, Phùng Học Minh mắng: “Mẹ kiếp, nửa đêm cậu bảo tôi rằng cậu vừa từ chỗ Diệu Nhi về, cậu có ý gì? Cho rằng tôi chưa đủ đau khổ hay sao còn nói một câu đâm vào tim như thế?”
Phùng Học Minh lại đánh anh hai cái rồi hạ tay, ngồi xuống.Liêu Nhã Triết nhổm dậy, anh lúng túng không biết đặt tay ở đâu, dù sao hôm nay đến tận cửa chịu đòn, anh mong anh ấy cảm thấy thoải mái hơn.
Phùng Học Minh thấy mặt anh bị đánh sưng lên, khoé miệng nứt ra, mặt nhăn lại có vẻ đau, nhưng vẫn ngồi lại bên cạnh anh ta, Phùng Học Minh bật cười: “Ngốc thật! Cái tên ngốc này!”
Thấy Phùng Học Minh cười, Liêu Nhã Triết cười theo: “Cậu không giận nữa chứ?”Phùng Học Minh cúi đầu hỏi anh ta: “Diệu Nhi mấy ngày nay có khỏe không?”
“Thì mẹ cậu tìm mẹ cô ấy, không biết mẹ cô ấy đã nói gì, cô ấy giận rồi khóc, hai mắt sưng cả lên. Còn lúc khác thì vẫn tốt.” Liêu Nhã Triết nói.
Phùng Học Minh thở phào: “Vậy là tốt rồi. Cô ấy ở bên cậu sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên tôi. Liêu Nhã Triết, tôi thật sự rất ghen tị với cậu, từ lúc gặp cậu, tôi đã ngưỡng mộ cậu. Lúc đó, mẹ cậu không còn, bố cậu đến đón cậu tan học. Bố mẹ tôi vẫn còn nhưng những gì tôi nghe được là những cuộc cãi vã. Tôi và Diệu Nhi lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau…”