Chương 476: Không Muốn Mọi Người Phản Bội (4)
Diệu Nhi so với anh ấy còn tệ hơn, cô ấy là con gái, ít va chạm ngoài đời, nên cô ấy còn khó khăn hơn, nhưng tốt hơn ở chỗ, cô ấy là con gái, còn có tên ngốc như Liêu Nhã Triết ở bên.
Liêu Nhã Triết nghe Phùng Học Minh nói về quá khứ giữa anh ấy và Hứa Diệu Nhi, đối với Liêu Nhã Triết, đó là những ngày tháng bình thường, bố anh ta đã tái hôn, hỏi ông có quan tâm đến anh ta nữa không thì câu trả lời là rất quan tâm, thậm chí còn nuông chiều hơn nữa.
So với bố mẹ của Phùng Học Minh và Diệu Nhi, bố anh ta đúng là tốt hơn thật.
Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo, đã nửa đêm rồi, ai còn gọi đến vậy? Phùng Học Minh bắt máy, bên kia là giọng của Lưu Tương Niên: “Học Minh, cháu tới Phồn Viên đi.”
“Ông ngoại, bây giờ là 12 giờ rưỡi rồi.”
“Mày chưa xem TV à? Mày chưa biết tin gì sao?” Lưu Tương Niên lớn tiếng quát.
Phùng Học Minh đứng lên, anh ta uống hơi nhiều nên đầu óc hơi choáng váng, bước đi hơi lảo đảo.
Liêu Nhã Triết nói: "Anh uống nhiều vậy không lái xe được đâu, tôi đưa anh đi nhé?"
"Cũng được!"
Phùng Học Minh đi theo Liêu Nhã Triết, Liêu Nhã Triết lái xe đưa anh ta tới Phồn Viên.
Phùng Học Minh nghiêng đầu nhìn Liêu Nhã Triết, mặt anh ta bị đánh trông cứ như đầu heo vậy.
Anh ta đưa tay khoác vai Liêu Nhã Triết, Liêu Nhã Triết nhếch miệng cười với anh ta, Phùng Học Minh lắc đầu: "Đừng cười, khó coi chết đi được."
Liêu Nhã Triết tủi thân: "Không phải do anh đánh đó sao?"
"Sao hả? Không được đánh à?"
"Anh cứ trút giận, không giận nữa là được rồi."Phùng Học Minh thở ra một hơi: "Tôi thấy giận chính bản thân mình, lúc cô ấy còn ở bên cạnh thì tôi ngại ngần, đến bây giờ cô ấy rời đi rồi tôi lại thấy nuối tiếc không thôi, tôi đáng bị vậy lắm."
"Biết là tốt, sau này gặp được cô gái dễ thương khác không được như vậy nữa." Liêu Nhã Triết nói với anh ta.
Lái xe đến cửa Phồn Viên, Phùng Học Minh xuống xe đi vào.Dưới ánh đèn lờ mờ, Phồn Viên lúc rạng sáng khiến Phùng Học Minh cảm thấy hơi âm u.
Anh ta đi vào nhà, trong căn phòng khách rộng lớn, ánh đèn rực rỡ, trang hoàng sắc xanh vàng, có một người đang ngồi trên ghế salon.Anh ta đi đến ngồi xuống: "Ông ngoại, sao nửa đêm mà ông lại qua tìm cháu."
"Mấy ngày nay vì chuyện của phụ nữ mà cháu không còn quan tâm gì nữa rồi à?"
Phùng Học Minh không biết mình phải quan tâm chuyện gì, anh ta nói: "Ban ngày cháu đi làm bình thường, lượng tiêu thụ của WO rất tốt. Cháu không biết mình phải quan tâm thứ gì."Anh ta thật sự không biết nên không gọi sang sao?
Lưu Tương Niên nói: "Hôm nay có một tòa nhà bị sụp đổ."
Tin tức này khiến Phùng Học Minh thấy khá ấn tượng, nhưng anh ta không biết việc này thì liên quan gì đến ông ngoại chứ? Anh ta có chút tiếc rẻ nói: "Tòa nhà chất lượng vốn không nhiều. Sụp xuống cũng chẳng có gì lạ, theo lý mà nói thì tốt nhất phải tiến hành kiểm tra đo lường trong toàn bộ quá trình, chứ kiểm tra cho qua thì có ích gì? Nhiều tòa nhà như vậy, chẳng lẽ phải xây lại tất cả sao, xây lại rồi người trong đó cũng mua không nổi. Chính phủ chắc cũng không chi nhiều tiền xây dựng lại mấy công trình thế này đâu nhỉ?"
"Bây giờ tòa nhà ấy đang gây ảnh hưởng tới tòa Hàm Thủy, tối hôm nay tin tức trên TV náo loạn một phen đấy." Lưu Tương Niên nói.
Bây giờ Phùng Học Minh biết rồi, năm đó ông ngoại tạo mấy hạng mục tòa nhà không có 26 tòa dỡ bỏ xây lại của Hàm Thủy, nhưng mà 85 tòa cần củng cố lại có trong danh sách đó, thật ra trong đó có hai tòa vốn đang nằm trong phạm vi dỡ bỏ rồi.
Nhiều nhà phát triển bất động sản đã đảm nhận nhà ở công cộng khi đó, sau nhiều thăng trầm, nhiều người đã phá sản và một số bị sáp nhập và mua lại. Ngày nay chỉ còn hai hoặc ba công ty còn hoạt động và Thiên Hà là một trong số đó.