Chương 477: Không Muốn Mọi Người Phản Bội (5)
Vào năm 1982 tại xảy ra một vụ bê bối khác, nếu tòa nhà của Thiên Hòa bị phá bỏ và xây dựng tại thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Thiên Hòa.
Hai tòa nhà được miễn phá dỡ. Đây là một hoạt động bất hợp pháp. Lúc Phùng Học Minh nhậm chức ở Thiên Hòa, anh ta vẫn đang có xung đột với việc quản lý của ông ngoại. Anh ta cho rằng Thiên Hòa phải làm cho tốt đúng quy định hạng mục này, nhưng ông ngoại vẫn làm theo ý mình, còn bảo anh ta làm sao nữa.
Anh ta hỏi: "Thì sao? Không phải ông đã làm xong rồi sao? Mấy tòa liên quan cũng đã tiến hành gia cố rồi."
"Chuyện này đang gây tranh cãi trong nội bộ chính phủ, rất có thể bây giờ sẽ điều tra triệt để hết."
Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh: "Nếu... Ông nói nếu quả thật không còn cách nào khác, phạt tiền thì không phải chuyện lớn gì, dù lúc đó có xử phạt ông hai ba năm tù thì cũng có ngày ông được thả ra thôi. Vấn đề bây giờ của ông là không cách nào chịu được việc điều tra và thẩm vấn không ngừng của bọn họ."
"Vậy nên ông mong cháu làm gì?" Phùng Học Minh hỏi ông ta.
"Cháu xoay sở Thiên Hòa, ông đi Thụy Sĩ dưỡng bệnh." Lưu Tương Niên nói: "Dù cháu không muốn thừa kế Thiên Hòa thì ít nhất cũng nghĩ đến việc ông nuôi cháu nhiều năm qua đi."
Phùng Học Minh hiểu, chỉ cần mình thay thế ông ngoại trở thành người điều hành thực tế của công ty, ông ngoại đi Thụy Sĩ dưỡng bệnh thì chắc chắn khi mà phải điều tra những việc này, anh ta có thể không cần tham gia. Chỉ cần tham gia thẩm vấn chi tiết vài câu thôi, như vậy thì áp lực của ông ngoại cũng giảm đi đáng kể.
"Học Minh, giúp ông một tay đi, dù cháu không muốn thừa kế Thiên Hòa nhưng cũng đừng để Thiên Hòa sụp đổ trước mắt ông, đây là tâm huyết cả đời ông." Lưu Tương Niên cầm tay Phùng Học Minh, lệ rơi đầy mặt.
Phùng Học Minh nhìn ông ngoại gần đất xa trời này, đây là ông ngoại của anh ta. Cho dù anh ta có tâm tư như nào đi nữa thì ông ngoại cũng thật sự nuôi dưỡng anh ta bao năm qua. Ông ta giờ mắc bệnh ung thư, sự việc của Hàm Thủy đã khiến giới bất động sản bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu điều tra ra thì không chỉ ngồi tù mà mấy nhà sánh vai cùng Thiên Hòa vào giai đoạn năm 70 cũng sẽ chịu ảnh hưởng cực kỳ lớn, có lẽ mấy bên kia cũng sẽ bỏ đá xuống giếng nữa.
Do tác động tiêu cực của sự cố này, việc quản lý của Thiên Hòa chắc chắn sẽ có vấn đề. Với một người có sức khỏe như ông ngoại đây thì khó mà chống đỡ tiếp được.
Phùng Học Minh đứng lên: "Ông ngoại, để cháu cân nhắc một chút."
"Học Minh, sức khỏe của ông đã như vậy rồi, cháu..."
"Cháu biết." Phùng Học Minh nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, ông để cháu suy nghĩ kỹ một chút. Cháu không lái xe nên ngủ tạm ở đây trước, trời sáng rồi cháu sẽ bảo tài xế chở mình về."
"Học Minh, có lẽ ông không chống đỡ được nữa đâu." Lưu Tương Niên nói với Phùng Học Minh.Phùng Học Minh nhìn cơ thể gầy còm của ông ngoại, anh ta không trả lời gì mà xoay người đi lên lầu, nằm ở trên giường trằn trọc.
Anh ta buộc ông ngoại phải cho bà ngoại một danh phận. Anh ta ủng hộ việc mẹ mình rời bỏ ba, nhưng thật ra anh ta luôn mong rằng người nhà của mình có thể sống tốt cùng nhau, cũng như mong rằng ông ngoại được sống tốt.
Phàn Kỳ xuống lầu ăn sáng, cậu mợ thức dậy sớm. Cậu mợ thì đi đi lại lại, hai vợ chồng già đang đi tới đi lui trong sân.Mợ cầm tờ báo đi vào, biết hai vợ chồng son muốn vừa đọc báo vừa ăn sáng.
Phàn Kỳ mở báo ra xem, bài báo đầu đề là sự việc tòa nhà bị sập, trong đó viết tòa nhà bị sập dùng bê tông màu trắng, mà bình thường bê tông thì có màu xám tro. Do vậy có thể nói bọn họ đã dùng nước trộn vào bê tông dẫn đến việc thép bị ăn mòn, vật liệu công trình cũng bị ăn bớt cắt xén.