Chương 489: Kinh Hỉ (2)
Trần Chí Khiêm đến bên cạnh cô: "Vốn tưởng sang năm đến lúc sinh nhật em sẽ cho em bất ngờ, nhưng không phải em nói sinh nhật đời trước của em là ngày 1 tháng 11 sao? Cho nên anh đã đổi lại thành hôm nay, có chút vội vàng, váy cưới và sườn xám đều có sẵn sửa lại một chút theo kích cỡ của em. “
Phàn Kỳ cầm lấy váy cưới trên giường, đây là một bộ váy cưới mang phong cách giống như lễ phục lúc trước mượn ở Tây Mỹ.
Cô đang nhìn cái váy cưới, thấy Trần Chí Khiêm cầm nhẫn kim cương trên tay, quỳ một gối xuống đất nói: "Em có đồng ý gả cho anh không?"
Phàn Kỳ thắc mắc hỏi lại: "Không phải là đã sớm gả cho anh rồi sao?"
Không muốn phá vỡ bầu không khí, Trần Chí Khiêm chỉ có thể bất đắc dĩ giữ vẻ tươi cười đáp: "Để cho đúng quy trình."
Phàn Kỳ nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, sau đó cúi đầu nhìn lại tay của mình đã đeo nhẫn cưới. Cô duỗi tay muốn tháo ra để thay chiếc nhẫn kim cương trong tay anh.
Trần Chí Khiêm hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Không phải muốn em đeo cái nhẫn này sao? Nên em tháo nhẫn cưới ra." Trần Chí Khiêm không hiểu tại sao cô có thể phá hỏng bầu không khí như thế: "Nhẫn cầu hôn là đeo ở trên ngón giữa."
"A, ra là vậy!" Phàn Kỳ phản ứng lại sảng khoái nói: "Em đồng ý."
Trần Chí Khiêm nói với chính mình, cô cũng không biết gì là lãng mạn, không cần để ý sau đó anh đeo nhẫn cho cô."
Phàn Kỳ nhìn chiếc nhẫn này, cô không biết nhẫn đeo ở ngón nào nhưng cô thấy viên kim cương này kích thước rất lớn, được làm rất đẹp, có lẽ là rất đắt, mà lúc này Trần Chí Khiêm lại mang ra thêm hai chiếc hộp, một chiếc hộp cô biết là vòng cổ kim cương phỉ thúy của bà, còn một cái hộp khác khi mở ra thì là một đôi bông tai kim cương cùng một bộ với chiếc nhẫn vuông vức gọn gàng.
Tiếng chuông cửa vang lên, Trần Chí Khiêm ra mở cửa, là phục vụ đưa cơm lên phòng."Rửa tay ăn cơm trước đã."
Phàn Kỳ rửa sạch tay đi ra ngoài ngồi đối diện với Trần Chí Khiêm, anh cắm ngọn nến ở trên bánh kem: "Sinh nhật chúng ta đều qua 21, em biết không?"
"Em vĩnh viễn ở tuổi mười tám, anh nghĩ rằng em đã già rồi sao?"
"Em mau thổi nến đi!"
Phàn Kỳ một hơi thổi tắt nến, cô nhìn Trần Chí Khiêm đang cắt bít tết rồi hỏi: "Anh sao lại nghĩ ra làm những việc này?"
"Anh nghĩ muốn tổ chức hôn lễ nhưng nếu như vậy phải mời nhiều người, chỉ sợ không đủ mà cũng không phải là em gả cho anh nên anh đã nói chuyện với A Viễn và chị Linh Linh. Chị Linh Linh và em đến từ cùng một nơi nên biết rõ lai lịch của em, buổi hôn lễ này có vợ chồng họ chứng kiến, chỉ có anh và em."
Phần Kỳ giả cúi đầu cắt miếng bò bít tết, cố kiềm chế sự xúc động muốn khóc của mình, trong miệng nói: "Trần Chí Khiêm, anh nghĩ thật hay, về sau ngày sinh nhật và kỷ niệm ngày cưới gộp chung một ngày vậy có thể đỡ đi một ngày tặng quà."
Trần Chí Khiêm không nói với cô mà ăn cơm trước nếu không tức no rồi lại không ăn được nữa.
Rõ ràng là bữa tiệc bò bít tết lớn bầu không khí rất tốt, cô ăn xong rất nhanh, cắt một miếng bánh kem vào phòng ngồi nhìn kỹ chiếc váy cưới ở trên được thêu hoa rất đẹp.
Trần Chí Khiêm cũng bưng bánh kem đi vào trong, nhìn bộ dạng này của cô uổng phí việc vào anh làm nhiều chuyện như vậy, hận không thể đá mông cô.
Anh nói: "Ăn nhanh lên, sáng sớm nay lên máy bay mà em không chịu ngủ, ăn xong rồi thì đi ngủ trưa một chút."
Phàn Kỳ đứng lên giơ nĩa nói: "Trần Chí Khiêm, anh không hiểu lãng mạn là gì sao, đã làm bữa tiệc lớn kiểu Pháp rồi chẳng lẽ lúc này không muốn mời em nhảy một bài thêm một chút lãng mạn sao?"Anh thật sự nghĩ có nghĩ đến nhưng cô giống như muốn sao?
"Ngủ một chút đi, chừa lại sức cho buổi tối." Nghe thấy lời này, Phàn Kỳ đỏ mặt cười nói: "Biết ngay là như vậy, anh nói đúng."