Chương 495: Liêu Nhã Triết Lại Đến Nữa (2)
Phàn Kỳ không phủ nhận nhưng cô cũng không cố ý trả thù cá nhân. Lúc vừa mới tỉnh dậy trong cơ thể này, cô luôn cảm thấy mình đang chiếm đoạt đồ của người khác mặc dù bản thân cũng là bị ép buộc, cô cho rằng mình hắn ta phải nên đồng cảm giống như bản thân mình bị.
Cho tới khi nằm mơ, cô biết được thực ra là cô ấy đã cố tình lựa chọn mình thay thế thì Phàn Kỳ mới không còn cảm giác áy náy đó nữa. Phùng Học Minh đã sáng tỏ: "Ra là vậy!"
Anh ta nhìn qua Liêu Nhã Triết: "Rốt cuộc Chu Vạn Hiền đã nói những gì mà khiến anh tức giận đến vậy?"
"Anh ta nói rằng Hứa Hạt có ý định hão huyền muốn gả Diệu Nhi cho anh ta. Hơn nữa, anh ta còn nói Diệu Nhi đã từng sống với anh nhiều năm nên cũng chẳng ra gì... Nói tóm lại là rất khó nghe, tôi không nhịn được nên mới đánh anh ta."
Cái tên Liêu Nhã Triết này mặc dù to mồm nhưng lại không chịu nói rõ rốt cuộc là Chu Vạn Hiền đã nói gì. Thôi thì hắn đã nói rất khó nghe thì cứ biết là như vậy đi.
"Đánh rất hay!" Phùng Học Minh vỗ vai Liêu Nhã Triết, sau đó hỏi Phàn Kỳ: "Phàn Kỳ, Thiên Hòa còn có thể tăng thêm được bao nhiêu nữa?"
Anh ta muốn dò hỏi về cái này? Phàn Kỳ nói: "Theo tình hình hiện tại, cổ phiếu của Thiên Hòa sau lần này sẽ trở về giá trị ban đầu, không cao đâu."
Cô nàng á khôi đem cà phê tới: "gigi, cà phê của cô đây!"
"OK, tôi biết rồi. Bộ sưu tập thu đông của WO đang rất được thịnh hành, bộ sưu tập mùa hè có khả năng ra mắt sớm không?" Phùng Học Minh hỏi Phàn Kỳ. Cô nàng á khôi vừa nghe được lời này, nụ cười trên mặt bỗng tắt ngúm.
Chẳng lẽ cô ta sẽ quay quảng cáo cho WO? Phàn Kỳ bưng tách cà phê lên: "Tôi sẽ không quay đâu. Nhưng anh có thể tạo thương hiệu Gấu trúc Tây Tây được không? Kiểu như in chữ "Adventure" trên áo thun vậy đó!"
"Ý kiến hay!"Phàn Kỳ đang uống cà phê thì Viên Hải đến báo là ông cụ Viên tìm cô.
Khi Phàn Kỳ đến, ông cụ Viên nói với cô: "Tôi muốn mời cô làm khách mời danh dự trao giải trong buổi lễ khen thưởng cuối năm."
"Tôi làm khách mời danh dự?" Phàn Kỳ hơi bất ngờ.
"Đúng vậy! Hiện giờ cô đã là người có tiếng trong giới kinh doanh."
Phàn Kỳ biết rõ mình có thể sống yên ổn ở đất Hồng Kông này cũng là nhờ được sự bao bọc che chở của gia tộc họ Viên, cô trả lời: "Tôi nhất định sẽ tham dự. Ngài cứ cho biết thời gian tổ chức, tôi sẽ thu xếp."Cô nhìn qua phía Liêu Kế Khánh: "Sắp tới có thể tôi và ông Liêu đây sẽ đi Mỹ một chuyến."
Kể từ khi ngài Carter đến tham dự buổi lễ ký kết hợp đồng với Thiên Thược lần trước, dự án hợp tác giữa hai công ty vẫn đang tiến triển rất tốt, Phàn Kỳ là người phụ trách dự án này. Đối tác đã cử người đến Hồng Kông vài lần, Phàn Kỳ và Liêu Kế Khánh đang cân nhắc sẽ bay sang NewYork thăm ngài Carter vào dịp lễ giáng sinh, sẵn tiện ghé thăm công ty của họ và thảo luận một số vấn đề còn vướng mắc của dự án.
"Ngày hai mươi tám tháng mười một có được không?" Viên Hải hỏi cô. "Được!"
Con ngựa của ông cụ Viên vừa về nhất trong cuộc đua và nhận được tiền thưởng nên ông cụ rất hào hứng mời Phàn Kỳ chụp ảnh cùng mình và chuyên gia huấn luyện ngựa.
Khi được nhà báo phỏng vấn, ông cụ Viên đã nói: "Hôm nay tôi đặc biệt dẫn Kỳ Kỳ tới gặp Bạch Tuyết!" Ông cụ tỏ thái độ yêu mến Phàn Kỳ ra mặt không hề giấu diếm.
Sau khi cuộc đua kết thúc, Phàn Kỳ trở về nhà. Cô vừa mới tháo chiếc mũ đang đội, đang định ngả lưng lên sofa một chút thì điện thoại ở phòng khách reo lên, là Diệu Nhi gọi tới: "Kỳ Kỳ, nghe nói hôm nay ở trường đua, cô và Liêu Nhã Triết đánh Chu Vạn Hiền phải không?"
“Tôi chỉ tiện thể góp vui một chút thôi, chủ yếu vẫn là Liêu Nhã Triết, anh ta đánh rất mạnh đó.” Phàn Kỳ vội vàng phủi trách nhiệm, tặng hết công lao này cho Liêu Nhã Triết.