Chương 496: Liêu Nhã Triết Lại Đến Nữa (3)
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệu Nhi hỏi cô. "Tôi có gọi hỏi Liêu Nhã Triết nhưng anh ấy cứ ấp a ấp úng."
"Thật là khó cho tôi quá, những gì tên rác rưởi Chu Vạn Hiền kia nói, tôi cũng không biết phải nói với cô thế nào nữa." Phàn Kỳ nói. "Cô chỉ cần biết là lúc đó ông Liêu cũng có mặt, ông ấy không hề nổi giận với Liêu Nhã Triết chứng tỏ anh ta không có làm gì sai cả."
Phàn Kỳ nghe tiếng Hứa Diệu Nhi khóc thút thít trong điện thoại: "Kỳ Kỳ..."
Cô nàng này lại khóc rồi, người gì đâu mà dễ xúc động quá! Phàn Kỳ an ủi cô ta: "Diệu Nhi không khóc nha, chúng ta đều thích cô mà!"
"Hừ...Mấy người thật ngốc!"
"Thôi được rồi! Tôi mệt quá, muốn đi tắm một cái!". Phàn Kỳ kiếm cớ gác máy.
"Đi đi!"
Sau khi Hứa Diệu Nhi cúp máy, Phàn Kỳ gọi cho Liêu Nhã Triết, vừa nghe thấy giọng anh ta, Phàn Kỳ đã nói ngay: "Tên ngốc nhà anh còn không mau đi an ủi Diệu Nhi đi, cô ấy vừa mới gọi cho tôi khóc lóc kia kìa!"
Liêu Nhã Triết nghe thấy vậy thì nói: "Bây giờ tôi đi an ủi thì liệu có phải là cơ hội quá hay không?"
"Anh có hiểu thế nào là người phải biết tranh thủ chớp lấy thời cơ hay không?" Phàn Kỳ đả thông tư tưởng cho anh ta, cái tên này cứ nhùng nhằng mãi không biết tới khi nào mới có thể tiến bộ được nữa.
Về phía Hứa Diệu Nhi, sau khi gác máy, cô ta dựa lưng trên ghế sofa cầm khăn giấy lau nước mắt. Có tiếng chuông điện thoại reo, cô ta đứng dậy nhấc máy.
Là người chị em tốt trước đây của Hứa Diệu Nhi gọi tới, cô ta hồ hởi nói: "Diệu Nhi, tôi đã đi hỏi thăm thì mới biết được là..."
Hứa Diệu Nhi nghe cô ta kể chuyện đã xảy ra hôm nay rất sống động. Chu Vạn Hiền đang đi cùng với một tên công tử ăn chơi khác thì thấy
Liêu Nhã Triết và Phùng Học Minh đang tán gẫu, anh ta xông tới gây sự.
Chu Vạn Hiền nói Hứa Hạt muốn gả Hứa Diệu Nhi cho anh ta, cũng bởi vì tin tức Phùng Học Minh đánh nhau với Liêu Nhã Triết bị lộ ra mà anh ta mới bị kéo vào.
Mỹ nhân mà Chu Vạn Hiền đang ôm tay kẹp điếu xì gà lên giọng chửi mắng, nói một hơi nào là Hứa Hạt muốn giao đứa con gái hư hỏng đã ngủ với người khác cho cô ta, lại còn cái gì mà Hứa Diệu Nhi không những xấu xí mà còn là một...
Người này tường thuật lại chi tiết từng lời Chu Vạn Hiền đã nói như thể chính cô ta cũng có mặt ở đó khiến Hứa Diệu Nhi nghe mà thấy buồn nôn.
Đến lúc này Hứa Diệu Nhi mới nhận ra rằng khi một người thật sự quan tâm mình thì họ cũng sẽ vì mình mà ra mặt kể cả khi mình không có mặt ở đó. Thậm chí dù là qua điện thoại họ cũng không nỡ để cho mình phải nghe những lời lẽ dơ dáy bẩn thỉu đó mà chỉ nói rất qua loa.
Vậy mà những người bạn trước đây của Hứa Diệu Nhi dường như rất thích truy cứu những chi tiết nhỏ này, như thể làm vậy là vì muốn tốt cho cô ta, chỉ sợ Hứa Diệu Nhi bỏ sót chi tiết nên nhất định phải nói cho rõ ràng.
Nhưng thực tế thì sao? Hứa Diệu Nhi chẳng những không cảm thấy thoải mái mà ngược lại còn rất khó chịu.Nghe xong câu chuyện, trong lòng Hứa Diệu Nhi tràn đầy sự chán ghét nhưng chẳng thể nói gì được. Dù gì thì người ta cũng có ý tốt mới kể cho cô ta nghe.
"Diệu Nhi, cô không nên tức giận làm gì. Tôi thật là hâm mộ cô đó, anh Liêu rất si tình với cô. Hơn nữa, hôm nay Phùng Học Minh cũng ra mặt vì cô."
Hứa Diệu Nhi cũng không thể nói với người chị em này rằng làm vậy là không đúng bởi vì trước kia cô ta cũng đã từng như thế.
Thậm chí Hứa Diệu Nhi còn có thể đoán được rằng ngay lúc này đây, trong thâm tâm, điều người chị em tốt này muốn nghe nhất là những lời than vãn đau khổ của mình để rồi sau đó đem đi rêu rao cho những người khác.
Những con người như thế này thật sự đã bị tha hóa, mặc dù bản thân mình đang có nỗi khổ tâm nhưng khi thấy người khác gặp họa thì trong lòng lại rất hả hê.