Chương 60: Phùng Học Minh Đưa Phàn Kỳ Về Nhà (2)
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng, mùi thơm của thịt bò cũng vừa tầm bay lên, Phùng Học Minh nói với Phàn Kỳ: “Nhìn phần thịt bò này rất ngon, em có muốn nếm thử chút không?” Phàn Kỳ gắp một miếng lên ăn: “Ăn ngon.”
Phùng Học Minh quay lại câu chuyện trước đó: “Em cũng đừng nói là mánh khoé, Nhã Triết còn nói ông Liêu muốn dẫn dắt em, hai năm nay ông Liêu đều tự mình dẫn dắt Nhã Triết. ”
“Cũng là vì sự phát triển của Diệu Hoa, nếu như là một người nổi tiếng thường đóng những bộ phim tình cảm, đột nhiên trở thành người đầu tư cổ phiếu mặc áo vest đỏ, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của bậc thầy đầu tư chứng khoán, anh nói xem có khiến người khác thấy sợ không? Lúc đó đi tìm báo chí, TV xem các nhà đài sáng tạo ra các chủ đề, chắc chắn sẽ rất hot. ”
“Nếu như em đầu tư cổ phiếu, một mình một ngựa, vậy thì càng thêm bốc lửa. ”
Phàn Kỳ dời chủ đề: “Đừng nói về tôi, nói về cuộc thi này đi, dựa vào sức ảnh hưởng của ông Liêu và ông Thang, hẳn là rất thú vị, tại sao anh Phùng không thông qua ông Liêu đi tìm ông Thang để tài trợ cho chương trình này. Để mùa nào ông Thang cũng đọc “Chương trình này được tài trợ độc quyền bởi…”
Phàn Kỳ đọc dòng chữ ở trên chương trình đời trước ra: “Nếu như tôi may mắn thì còn có thể nhận được giấy phép, cộng với quảng cáo hôm nay thì chắc chắn hiệu quả không tồi. ”
Phùng Học Minh nâng chén: “Ý kiến hay. ”
Phàn Kỳ cùng anh ta chạm cốc, Phùng Học Minh uống một ngụm nước cam: “Nếu cô Phàn làm ăn thì chắc chắn sẽ là một người tài giỏi. ”
“Lúc chúng tôi học tiểu học, đã từng học qua một bài có tên là “Khỉ con xuống núi”, khỉ nhỏ xuống núi trông thấy bắp ngô, nó tách bắp ngô ra, lại nhìn thấy quả đào, liền ném bắp ngô đi hái quả đào, trông thấy dưa hấu. . , cuối cùng nó nhìn thấy con thỏ nhỏ, ném dưa hấu để đuổi theo con thỏ, vì không đuổi được thỏ cho nên đã về nhà tay không. Tôi đã bỏ việc diễn xuất, đổi sang đầu tư cổ phiếu, chẳng lẽ tôi lại muốn vứt bỏ cả đầu tư cổ phiếu sao?”
Phùng Học Minh cười ra tiếng: “Cô Phàn, thật sự không nghĩ tới em lại thú vị như vậy. ”Ăn xong cơm tối, Phùng Học Minh đề nghị muốn dẫn mọi người đi vào quán ba chơi đùa.
“Mọi người cứ đi thôi! Tôi không uống rượu, quán ba còn làm cho người tôi đau đầu, không biết có được cấp giấy phép không, nhưng mà lúc nào cũng phải cố gắng một chút. ”
Phàn Kỳ nói với cô Vương: “Cô Vương, phiền cô hẹn cho tôi một chiếc taxi. ”Cô Vương đứng lên, Phùng Học Minh gọi cô ấy lại, anh ta quay đầu nói với Phàn Kỳ: “Đã trễ như vậy rồi, taxi không an toàn, vẫn nên để tôi đưa em về!”
“Đúng vậy! Phàn Kỳ, cô xinh đẹp như vậy, buổi tối đi taxi thật sự rất không an toàn, nửa đầu năm nay có một tài xế đã giết chết nữ khách hàng trên đường Jale ở Vạn Chài. ”Người quản lý nói với Phàn Kỳ.
Đời trước Thượng Hải trị an rất tốt, mặc dù có nghe nói về loại chuyện này, Phàn Kỳ thấy cũng rất xa xôi, nhưng mà trong trí nhớ nguyên chủ thì đời này Hồng Kông trị an không tốt lắm, cộng thêm ngày đó cô đứng ở thang máy mặc hấp dẫn một chút là đã có đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào cô, Phàn Kỳ cũng không thể từ chối được, dù sao Phùng Học Minh cũng muốn duy trì phong độ.
“Làm phiền rồi. ”Phùng Học Minh để cô Vương sắp xếp cho mọi người đi uống rượu, sau đó anh ta đưa Phàn Kỳ ngồi vào Lamborghini, rời khỏi hội sở. Phàn Kỳ biết xã giao nhưng mà không thích xã giao, cô không muốn xã giao với người đàn ông có ý với mình, gần như không nói chuyện trên xe, Phùng Học Minh không đoán ra đường lối của Phàn Kỳ, nếu là những người phụ nữ khác thì bây giờ hẳn là đi ra quầy trang sức, mua trang sức mua túi xách, tiếp đó đến khách sạn thuê phòng.