Chương 77: Lưu Tương Niên Gặp Lại Vật Cũ Trước Kia… (3)
Làm sao bà Phùng lại đồng ý đứng bên cạnh một người phụ nữ đang chờ đợi để khoe khoang như thế được, nói một tiếng: “Mọi người cùng tại chụp đi! Tôi đến chỗ Thục Phần bên đó. ” Bà Phùng bốc đồng rời đi, để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, bà Phùng cũng đã nói mọi người cùng nhau chụp rồi, chẳng lẽ lại bỏ sao?
Vốn là Kim Tiểu Tuệ muốn thừa cơ hội này chụp một tấm đứng ở chính giữa, đến lúc đó cũng có thể lên tạp chí để cho người ta biết bà ta cũng được bao quanh bởi các ngôi sao.
Chờ lát nữa mấy phu nhân cấp cao hơn đến thì làm gì còn cơ hội cho bà ta?
Một cơ hội trời cho như thế lại bị Bà Phùng phá mất, Kim Tiểu Tuệ cảm thấy không cam lòng, đi qua đứng bên cạnh bà Phùng: “Bà Phùng, gần đây ông Phùng có đến chỗ tôi mua một bộ trang sức ngọc lục bảo, phần ngọc lục bảo kia là loại hiếm có, công việc khảm nó cũng rất khó khăn, sao lại không thấy bà Phùng đeo vậy?”
Bà Phùng biết rõ trong lòng, chắc chắn là người đàn ông kia lại muốn lấy lòng con hồ ly tinh, ngoài miệng thì nói mình độ lượng, nhưng trong lòng lại ghen ghét: “Ngọc lục bảo là món đồ yêu thích của người phương Tây, ba mẹ tôi rất thích văn hóa Trung Hoa, thích phỉ thúy trong suốt cho nên tôi rất ít khi đeo ngọc lục bảo. ”
Bà Phùng đang nói, Lưu Tương Niên mặc trường sam, một tay cầm thủ trượng, một tay ôm bà Lưu mặc sườn xám đeo một chuỗi phỉ thúy trên cổ đi vào.
Chuỗi phỉ thúy này được ông cụ Lưu dùng mười tám vạn USD mua về tặng cho vợ mình kỷ niệm bốn mươi năm kết hôn.
Ba mẹ đến, cũng đeo phỉ thúy khiến cho bà Phùng kéo về chút mặt mũi, cười với mấy phu nhân khác nói: “Xin lỗi. ”
Lúc xoay người bà ta còn liếc nhìn bà Chu một cái, bà Chu không thèm để ý chút nào, nói chuyện với đám bà lớn về trang sức mới của nhà bọn họ. Bà Phùng đi đến bên cạnh bà cụ, khoác lên cánh tay bà nói: “Mẹ, tại sao con nhóc Tuyết Nghị lại không đến?”
“Người trẻ tuổi ngại ở đây phiền, đã gọi bạn đi khiêu vũ rồi. ” Bà cụ cười một tiếng, ngoắc gọi Hứa Diệu Nhi đi qua, đặt tay Hứa Diệu Nhi ở trong tay mình, hòa ái hiền lành nói: "Vẫn là Diệu Nhi ngoan. ”
Bà Hứa thấy bà cụ Lưu đến thì cũng tạm thời bỏ việc trong tay đi đến đón, nghe thấy lời này của bà cụ thì vội nói: “Tuyết Nghị còn nhỏ mà?” Ở tình huống ngày hôm nay, nhà họ Lưu là gia đình có nhiều tài sản nhất, hơn nữa sau khi ông cụ Lưu làm giải phẫu ung thư thận xong thì cực ít xuất hiện ở những nơi như thế này, đây cũng là cơ hội khó có được. Phùng Học Minh đứng bên cạnh ông, làm gì còn chút dáng vẻ cậu ấm ăn chơi nào nữa, quả thực là đứa cháu đích tôn ngoan ngoãn, ông Phùng cũng theo xu thế đứng ở bên cạnh ba vợ.
Những thương nhân giàu có vừa rồi đang bàn luận sôi nổi cũng phải khiêm tốn đứng lên trước mặt ông trùm thương nghiệp Lưu Tương Niên. Phùng Học Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, bên cạnh có người trêu ghẹo: “Cậu Phùng đang chờ ai sao?”
“Liêu Nhã Triết bảo hôm nay cũng tới, bây giờ đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn chưa đến?”
Nhà họ Liêu và nhà họ Hứa cũng không được tính là đối thủ một mất một còn, nhưng cũng là oan gia, Phùng Học Minh là con rể tương lai nhà họ Hứa, vậy mà hết lần này tới lần khác lại chơi với Liêu Nhã Triết, còn giống như không thể tách rời, thực sự khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Không phải đã tới rồi sao?” Người kia nhìn về phía cửa ra vào. Liêu Kế Khánh ôm vợ, đi theo sau bọn họ là Liêu Nhã Triết cùng… Phàn Kỳ hôm qua mới lên báo cùng với cậu Phùng? Vì thế còn khiến bà Phùng phải đứng ra làm sáng tỏ, hôm nay tại sao lại đi cùng bạn tốt của Phùng Học Minh? Hơn nữa không phải Liêu Nhã Triết đơn độc dẫn cô đến mà còn là vợ chồng Liêu Kế Khánh đưa họ vào.