Chương 82: Bà Đã Qua Đời Rất Nhiều Năm (2)
Mẹ chồng tôi đã nhét sợi dây chuyền này vào bên trong chiếc áo bông, mỗi khi nhớ nhà thì bà ấy sẽ chạm vào sợi dây chuyền thông qua áo bông, dù khó cũng có thể cắn răng chịu đựng được, cuối cùng bà ấy đợi được lúc cả nhà đoàn tụ. Về sau tôi kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi chuẩn bị tới Hồng Kông, mẹ chồng trao cho tôi sợi dây chuyền này, hi vọng chúng tôi cũng có thể vượt qua mưa gió giống vợ chồng bọn họ, không rời không bỏ. ”
Nguyên chủ vẫn luôn chán ghét nhà họ Trần, chán ghét Trần Chí Khiêm, cho nên những lời này là do Phàn Kỳ từ biên tự diễn ở hiện trường.
Bà Phùng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của Phàn Kỳ: “Không hổ là diễn trò, Cô đã kết hôn từ khi nào?”
“Ngày 22 tháng 3 năm 1985, cục dân chính khu Hoàng Phổ tại Thượng Hải. Tôi còn phải diễn phim cho nên không công bố, bây giờ tôi đổi nghề làm về cổ phiếu, tất nhiên có thể công khai. ”
“Nói như thật, đây là đồ vật của bà chồng cô, vậy nó của niên đại nào? Niên đại đó có công nghệ như thế này, có thể làm ra món đồ thật giả bất phân thế sao?” Bà Phùng muốn vạch trần Phàn Kỳ.
Câu nói này của bà Phùng đã nhắc nhở những người ở đây, có vẻ như sợi dây chuyền này là thật, mọi người đưa ánh mắt tập trung lên trên khối phỉ thúy.
Kim Tiểu Tuệ mới vừa rồi bị bà Phùng làm rối việc chụp ảnh chung, về sau muốn cho bà Phùng gặp chuyện xui xẻo, nhưng mà người ta có ba mẹ giàu có.
Nhưng mà vừa rồi, chồng đã nói cho bà ta biết, phỉ thúy của Phàn Kỳ có lai lịch là hàng quý hiếm.
Bà ta lên tiếng: “Bà Phùng, bà tự xưng là người đánh giá trang sức tốt nhất, tại sao bà lại cho rằng phỉ thúy trên người cô Phàn là đồ giả? Chồng tôi vừa nhìn là biết ngay lai lịch của sợi dây chuyền này, uổng cho bà lớn lên ở Phồn Viên. Sợi dây chuyền phỉ thúy này là món đồ do chủ cũ Phồn Viên cất giữ, bà không biết sao?”Nhắc đến chủ cũ Phồn Viên, cộng thêm lời Phàn Kỳ nói đây là quà trưởng thành ba tặng con gái, người ta cũng nhớ đến lịch sử của Lưu Tương Niên giàu có, chuyện này cũng bị người ta đàm tiếu, ở trước mặt không có người nào nhắc đến, nhưng có ai mà không biết năm đó ông cụ ở rể nhà họ Trần. Lưu Tương Niên chống gậy đi tới, đôi mắt già nhưng vẫn sáng như cũ nhìn Phàn Kỳ: “Cháu nói đây là đồ của bà chồng sao?”Thời điểm hỏi lời này, giọng của ông cụ cũng run rẩy.
Phàn Kỳ nghênh tiếp ánh mắt của ông cụ, trong ánh mắt có sự hiểu rõ và khinh thường, cô lạnh nhạt nói: “Chuyện này lạc đề rồi, vấn đề chính là con gái của ông nói chuyện thô bỉ, vũ nhục tôi. Ông cụ Lưu định xử lý như thế nào?”
“Cháu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã. ” Dù Lưu Tương Niên có bệnh trong người nhưng khí thế vẫn không giảm. Phàn Kỳ không chịu lui chút nào, thậm chí còn đi thêm một bước về phía ông cụ, ánh mắt lạnh lẽo, trong tiếng nói có vẻ bức bách: “Bảo con gái của ông xin lỗi đi!”Đám người thấy Phàn Kỳ dám nói chuyện như thế với Lưu Tương Niên, huống chi còn có sợi dây chuyền này và chuyện cũ lúc trước về sợi dây chuyền của người lớn tuổi, ai cũng vây xem chuyện vui.
“Cô si tâm vọng tưởng. ” Lúc này bà Phùng lên tiếng.
“Ngậm miệng. ” Lưu Tương Niên nhìn về phía con gái. Lưu Tương Niên nhận ra sợi dây chuyền này, cũng không nguyện ý nhận người thân trước mặt mọi người, cho dù là thật thì cô cũng chỉ là cháu dâu. Nói như thế nào đây? Khí thế của cô gái này cũng không tệ, cũng không chút luống cuống ở trước mặt của ông cụ, cũng coi như ông cụ thưởng thức điểm này, chỉ là lại đi diễn phim, có chút đáng tiếc!
Lưu Tương Niên nhìn khối phỉ thúy kia, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại trăm ngàn lần, qua mấy chục năm rồi, không biết bây giờ bà ấy còn sống tốt không?Nghe lời của cô gái này thì có lẽ là mẹ con bọn họ đã chịu nhiều vất vả, không biết những cực khổ đó có khiến bà ấy suy ngẫm lại bản thân không?Chỉ sợ bà ấy vẫn còn bướng bỉnh như thế.