Chương 83: Bà Đã Qua Đời Rất Nhiều Năm (3)
Nghĩ tới đây, Lưu Tương Niên thu liễm khí thế, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô Phàn, hà tất lại không bỏ qua cho người khác như thế?“ Phàn Kỳ cũng cười theo: “Ông cụ Lưu thật biết nói đùa, bà Phùng còn chưa xin lỗi tôi, làm sao ông biết là tôi có lý mà không chịu khoan dung? Nói về “tính chất thứ hai“ của Beauvoi: “Mọi người đều giới hạn người phụ nữ trong bếp hoặc trong nhà sau đó lại ngạc nhiênlà tâm mắt của họ có hạn; Mọi người bẻ gãy cánh cô ấy nhưng tại cảm thán rằng cô ấy không thể bay tiệng. ” cho nên khi tôi nhìn thấy con gái của ông lên tiếng trên báo chí tôi đã không so đo với bà ta. Nhưng mà, hôm nay ở trường hợp như vậy, lời nói của bà ta có tính chất xúc phạm, thậm chí còn thấp kém không chịu được. Tôi tìm được ông, tôi cho rằng ông sẽ có những phẩm chất cơ bản, ít nhất thì tôi cũng nhận được lời xin lỗi nên có. Nhưng ông lại chú ý đến vấn đề khác, cố ý tránh vấn đề mấu chốt. Ông đang dùng hành động và lời nói cho tôi biết, nhà các người đều giống nhau, giàu không có giáo dưỡng sao? “
Người vây xem gần như đã biết Phàn Kỳ cùng Lưu Tương Niên có thể có quan hệ, nghe cô nói ra những lời này, dựa vào tài ăn nói của mình nhưng lại không biết tiến lùi hợp lý.
Sắc mặt của bà cụ Lưu bên cạnh Lưu Tương Niên đã trắng bệch, tay siết chặt túi xách, đốt ngón tay trắng bệch.
Một già một trẻ còn còn đang giằng co, thậm chí Phàn Kỳ còn nhíu mày hỏi thăm Lưu Tương Niên.
Lưu Tương Niên tự nói bản thân phải kiên nhẫn: “Trưởng bối của cháu không dạy nói chuyện cần lưu lại một đường sau này mới dễ nói chuyện sao?”
“Trưởng bối của tôi dạy tôi khiêm tốn lễ độ nhưng không thể hèn mọn nhu nhược. Nhìn có vẻ như ông cụ Lưu cũng không có ý định để con gái xin lỗi tôi, giống như tôi mới vừa nói, nếu như từ thiện mà thiếu tôn trọng với người khác thì sẽ biến thành cao cao tại thượng bố thí. ”
Phàn Kỳ liếc mắt nhìn tiêu chí tiệc rượu từ thiện "Như vậy thì buổi từ thiện này sẽ biến thành giả nhân giả nghĩa, tôi sẽ không tham gia tiệc rượu này, tạm biệt!”
Phàn Kỳ nghiêng người nói cùng Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, cảm ơn ý tốt của chú, cháu đi trước. ”
“Nhã Triết, buổi tối không an toàn, con đưa Phàn Kỳ đi. ” Liêu Kế Khánh nói với con trai.
“Được. ” Liêu Nhã Triết quay người sóng vai cùng Phàn Kỳ rời đi.
Nhìn Phàn Kỳ rời đi, Lưu Tương Niên giống như trông thấy Trần Uyển Âm ký đơn ly hôn, muốn cùng ông cụ mỗi người một ngả, ông cụ chưa bao giờ nghĩ tới, lần từ biệt đó là mấy chục năm, nhất thời run rẩy trong lòng, ông cụ không thể tự khống chế được bản thân: “Dừng lại. ”Phàn Kỳ quay đầu, nhìn ông cụ với ánh mắt hỏi thăm.
Bà Phùng nhìn về phía mẹ có sắc mặt tái xanh, cùng người ba đang mang theo vẻ lo lắng, Lưu Tương Niên trầm giọng: “Xin lỗi Phàn Kỳ. ”
“Ba. . . ” Trong trường hợp như vậy, để phu nhân hào môn hơn 40 tuổi bà Phùng xin lỗi một nghệ sĩ nhỏ sao?
Dù cho nghệ sĩ nhỏ này có thể là. . . Vậy thì liên quan gì chứ?
Bà cụ Lưu càng thấy mất mặt hơn, có một số việc ấm lạnh cần tự hiểu, nhưng mà khi ở bên ngoài, hai người họ vẫn luôn thể hiện tình cảm tốt. Nhưng mà ngày hôm nay, còn chưa hoàn toàn xác nhận, ông cụ đã vì cháu dâu của người phụ nữ kia buộc con gái của mình xin lỗi sao?
Phùng Học Minh chạy đến trước mặt Phàn Kỳ: “Phàn Kỳ, tôi thay mẹ xin lỗi em. Dù sao thì chúng ta cũng coi như có giao tình?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi không chấp nhận. Việc này vốn là do anh gây ra, nếu anh nói cho tôi biết chiếc xe kia có ý nghĩa quan trọng thì tôi sẽ không ngồi. Anh đã gặp chồng của tôi, dù lúc đó tôi chỉ nói là bạn trai, nhưng mà tất cả những hành động của tôi đều cố gắng tránh gây hiểu lầm cho anh. Anh không thể ngăn cản mẹ và vợ sắp cưới của mình nói loạn trên truyền thông nên đã gây cho tôi rất nhiều phiền phức. Ít nhất thì trước khi bắt đầu tiệc rượu anh cũng nên nói cho mẹ và vợ sắp cưới của mình biết là tôi đã có bạn trai, tôi chỉ chụp cho
WO cái quảng cáo mà thôi, mẹ của anh cũng sẽ không nói tôi thấp kém thô bỉ như vậy. Anh nên đi xin lỗi vợ sắp cưới của mình đi, lời nói của anh đã khiến cô ta lo được lo mất, không có cảm giác an toàn. ”