Chương 86: Tát Anh Một Cái (1)
Phàn Kỳ nhìn anh ta: "Anh cảm thấy tôi không thể nuôi sống chính mình cho nên muốn làm vợ cậu chủ nhà người ta sao?“
“Nhmưng nếu chồng của cô nhận thì sao? Tôi đoán là Lưu Tương Niên sẽ không đưa tất cả gia sản của mình cho chồng cô, nhưng chút lỗ hổng ở trong tay của ông ta cũng khiến người bình thường ăn no. ”
Liêu Nhã Triết lại bồi thêm một câu: "Tôi ăn ngay nói thật. ”
“Tôi ly hôn cùng anh ấy. ”
Phàn Kỳ nói, vốn là muốn ly hôn, mượn cơ hội này để kết thúc tất cả.
“Không phải chứ! Vì chút chuyện như vậy mà cô muốn ly hôn sao?”
“Đây là một chút việc sao? Đây là ranh giới làm người cuối cùng, vì tiền tài mà có thể vũ nhục tổ tiên? Anh ấy là cháu trai nhà họ Trần, anh ấy muốn ôm chân của tên đàn ông cặn bã kia. Tôi còn không ly hôn, chẳng lẽ đợi ăn tết sao?“
“Thật ra chuyện này rất bình thường. Ở đây mới bãi bỏ nạp thiếp được mười mấy năm a? Rất nhiều phú hào có mấy người vợ. Nếu như chồng của cô trở về, anh ta sẽ là cháu đích tôn của vợ lớn, con trai nhị phòng đã chết được rất nhiều năm cho nên mới đến phiên Phùng Học Minh kế thừa, cho dù chồng của cô không do Lưu Tương Niên tự mình bồi dưỡng, có thể sẽ không được nhận hết sản nghiệp Thiên Hòa, nhưng mà tóm tại vẫn được nhận không ít tài sản!”
Xuất phát từ lý trí, Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ hừ nhẹ: “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Trong mắt của tôi, có 100 triệu, chỉ cần không thích sống xa xỉ thì số tiền này đủ thoải mái? Để tôi kiếm được số lời này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Người Thượng Hải chúng tôi nói: Ba có mẹ có, không bằng chính mình có. Anh ấy nghĩ thế nào thì tôi không quan tâm, nhưng mà tôi sẽ không đến nhà họ Lưu ở.” Liêu Nhã Triết phải lau mắt mà nhìn Phàn Kỳ lần nữa, có bao nhiêu người phải vắt óc suy nghĩ làm sao để làm thân với gia đình hào môn, cam tâm tình nguyện làm tiểu nhân, cũng không chỉ có nghệ sĩ nữ trong giới giải trí, hồi trước còn có một luật sư sinh con trai của một người anh em của anh ta, người anh em kia vẫn độc thân ở ngoài như cũ.
Xe nhanh chóng đi đến trước cửa nhà họ, cô thấy Trần Chí Khiêm chờ ở bên đường, anh cứ như không kịp chờ đợi để nhận lại ông có tiền của mình. Phùng Học Minh đã miêu tả Trần Chí Khiêm cho Liêu Nhã Triết, lúc này, cái tuổi này, dáng vẻ này, Liêu Nhã Triết hỏi: “Chồng cô sao?”
“Ừm. ”Không đợi Phàn Kỳ đẩy cửa xe ra, Trần Chí Khiêm liền đến giúp cô mở cửa xe, Phàn Kỳ liếc mắt một cái.
Trước khi đóng cửa xe, Trần Chí Khiêm gật đầu với Liêu Nhã Triết một cái, biểu thị cảm ơn. Trong tay Phàn Kỳ còn có một túi đựng quần áo đã thay, Trần Chí Khiêm thuận tay nhận lấy, thấy Liêu Nhã Triết xe rời đi, anh nói: “Được rồi, lên rồi. ”
Phàn Kỳ không cho anh sắc mặt tốt, một đường đi về phía trước, tiến vào thang máy trông thấy anh cầm túi của mình thì cô đưa tay đoạt lấy, lui ra phía sau một bước, đứng trong góc. Trong thang máy còn có một người, Phàn Kỳ lại quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm, sau khi cửa mở thì đi ra ngoài.
Trần Chí Khiêm nói: “Phàn Kỳ, không nói rõ trước với em là lỗi của tôi. ”
“Muốn biết gì thì cứ hỏi, không cần vòng vo. Có phải muốn biết Lưu Tương Niên trông thấy sợi dây chuyền này xong thì vô cảm hay là rất kích động không?”
Phàn Kỳ châm chọc cười: "Không phải anh sợ mình cầm sợi dây chuyền này đến đó thì ông ta sẽ không nhận sao. Cho dù anh nhận thì cũng xem nhẹ anh. Dù sao trước kia bà anh cũng đã ly hôn với ông ta. Anh yên tâm, kết quả rất tốt, hẳn là ông ta để ý đến đứa cháu là anh. Mục đích của anh đã đạt được, chỉ cần kiêu ngạo một chút, lại cho hai một bậc thang, anh sẽ trở thành cậu chủ nhà họ Lưu, làm đứa cháu hiếu thảo. ”
Cửa thang máy mở ra, Trần Chí Khiêm ở sau lưng cô hỏi: “Phàn Kỳ, em không muốn vào một gia đình giàu có sao?”