Chương 87: Tát Anh Một Cái (2)
Nghe nói như thế, bước chân của Phàn Kỳ đi về phía trước càng nhanh, lúc tới cửa lấy chìa khóa ra thì tay vẫn run. Thời điểm Liêu Nhã Triết hỏi cô câu hỏi này, cô còn có thể bình tĩnh trả lời. Khi Trần Chí Khiêm hỏi lời này thì Phàn Kỳ phát hiện mình bị chọc giận điên lên.
Đúng rồi! Trần Chí Khiêm là một nhân vật cô yêu thích, tại sao lại hèn kém như vậy? Mắt mù rồi.
Trần Chí Khiêm lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt mang ý cười: “Có cái gì thì vào nhà nói.”
“Nói cái gì?” Phàn Kỳ vào phòng, không thể kiềm chế cơn giận của mình: "Tôi cho rằng anh không cho tôi đi đóng phim là anh đang bảo vệ cho tôi. Trên thực tế thì sao! Cũng chỉ là do anh có tư tưởng phong kiến, là anh sợ tôi làm anh mất mặt. Cho dù tôi có cởi cái gì, tôi cởi quần áo thì cũng là quần áo của tôi. Anh đi nhận Lưu Tương Niên, đó là anh đang nhảy khỏa thân ở trước phần mộ của bà mình, anh xứng với bà mình sao? Đồ rác rưởi!”
Trần Chí Khiêm đóng cửa lại, đưa tay giữ chặt cô, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười: “Phàn Kỳ, em đã từng gặp bà của tôi sao?”
Phàn Kỳ giống như đang nghe được một câu chuyện cười lớn: “Chưa từng gặp qua thì không thể nói một câu công bằng sao? Không thể đồng cảm với bà ấy sao? Bỏ tay của anh ra. ”
“Em nghe tôi giải thích. ”
Bây giờ Phàn Kỳ đang rất cáu kỉnh, sau khi mất hết tình cảm tốt đẹp thì chỉ còn lại sự thất vọng, bây giờ anh còn đang kéo tay cô, sức cô yếu, không thể nào tránh được, tức giận xoay người sang chỗ khác, tát lên mặt anh một cái.
Một cái tát bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng khiến Trần Chí Khiêm buông lỏng tay ra, bàn tay Phàn Kỳ nóng bỏng, cô không muốn nghe anh nói: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu cái gọi là khổ tâm của anh, tôi cũng không kém hơn anh trong việc bịa đặt. Ở trong tiệc rượu tôi cũng đã tìm cho anh giá đỡ, coi như tôi đã giúp anh. Chờ đến khi tôi thi xong giấy phép môi giới chứng khoán, chúng ta lập tức trở về Thượng Hải, hoàn thành thủ tục ly hôn. Anh đi vào nhà giàu, tôi vào thị trường chứng khoán, không còn liên quan đến nhau, sau này gặp lại coi như người dưng. ” Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ tức giận giống như rồng đang phun lửa: “Phàn Kỳ, có biết Phồn Viên không?”
“Nghe qua, anh đừng nói với tôi là anh nhận Lưu Tương Niên vì Phồn Viên, nếu bà anh biết anh gọi ông ta một tiếng “ông” thì chắc chắn bà ở ở dưới đất sẽ khóc. ”Phàn Kỳ nhìn anh: "Làm phiền anh đừng khiến tôi ghê tởm. ”
Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn giường nhỏ hẹp, mặc dù lúc trước là người xa lạ nhưng cô vẫn ngủ cùng anh trên một chiếc giường, cũng không cảm thấy khó xử, bây giờ cô cảm thấy rất ghê tởm. Bây giờ trong tài khoản của cô có 8 vạn đô la Hồng Kông, sau này thị trường chứng khoán sẽ mở rộng, chắc chắn cuộc sống của cô không thành vấn đề. Đi thôi!Đi ra ngoài tìm quán rượu.
Đêm nay ở khách sạn, ngày mai đi tìm phòng ở. Cúi đầu nhìn chiếc dây chuyền ở cổ, cô cởi dây chuyền xuống nhét vào tay của Trần Chí Khiêm: “Đây là bà anh để lại cho anh, nhưng mà anh vẫn nên suy nghĩ một chút xem anh có xứng cầm nó không?”
Cô cầm một cái túi bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trần Chí Khiêm cầm dây chuyền trong tay: “Phồn Viên có nghĩa là muốn biến chuyện phức tạp thành đơn giản, trước kia khi thấy trong nước rối loại, ông cố phái người tới, mở một nhà máy bột mì ở Hồng Kông, đưa bà đến đây, bà theo học một nhà thiết kế người Na Uy ở Thượng Hải, trong những năm chiến tranh, nhà thiết kế kia cũng đến Hồng Kông, dưới sự chỉ đạo của người đó, Phồn Viên chính là tác phẩm đầu tiên của bà, bà và Lưu Tương Niên cử hành hôn lễ tại Phồn Viên.”
Phàn Kỳ ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn anh, Trần Chí Khiêm nói: “Phàn Kỳ, tôi tự hào mình là cháu chắt của Trần Tế Thương, cháu ngoại của Trần Uyển Âm. . . ”