Chương 93: Đều Nghĩ Rất Hay (3)
Phùng Học Minh nghe thấy tiếng của ông ngoại khàn khàn, cũng nhìn thấy hốc mắt đỏ của ông cụ, anh ta ngồi xuống, nghe Lưu Tương Niên nói: “Học Minh, chuyện cũ của người lớn có quá nhiều khúc mắc, ông cũng không muốn nhiều lời, Chí Khiêm là em trai họ của cháu, cháu được ông nuôi lớn từ nhỏ, Chí Khiêm vẫn luôn ở bên ngoài, sau khi thằng bé trở về thì cháu hãy dẫn dắt thằng bé. ”
“Ông ngoại, cháu muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Hòa, chuyên tâm vào nhãnhiệu do cháu sáng lập. Lúc trước mọi người đều coi cháu là người thừa kế, nếu như cháu ở lại Thiên Hòa thì chắc chắn là sẽ có người so sánh chúng cháu. Từ nhỏ cháu đã được ông nuôi lớn mà Chí Khiêm tại lớn lên ở trong nước, cậu ấy không có môi trường tiếp xúc với việc quản lý xí nghiệp, dù cho có thiên phú của người nhà họ Lưu thì cũng không thể làm tốt trong thời gian ngắn được. Cũng cần người dẫn dắt. Hai mái hiên chéo xuống, tất nhiên sẽ cách biệt, em họ sẽ bị người ta coi là không chịu được chức trách lớn, sinh ra tâm lý tự ti, cộng với việc cậu ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận ông, không bằng cháu rời khỏi, ông toàn tâm toàn ý vun vén cho cậu ấy, bồi dưỡng cảm tình, như vậy thì cậu ấy mới có lòng trung thành. “
Lưu Tương Niên hết sức vui mừng khi thấy cháu ngoại hiểu chuyện: “Học Minh, cháu cũng không nên nói như vậy. Giống như cháu nói, cháu đã lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, vẫn luôn là người kế nhiệm trong lòng ông. Chí Khiêm thì sao? Nghe Phàn Kỳ nói là biết một nhà cậu của cháu đã phải chịu nhiều vất vả, đúng là ông muốn đền bù cho cả gia đình họ, nhưng mà vì tính lâu dài của Thiên Hòa, ông cảm thấy ai thắng thì sẽ để lại vị trí này cho người đó. ”
“Ông ngoại, vẫn nên nới lỏng chuyện này ra một chút, để cậu và Chí Khiêm về nhà, hòa nhập vào gia đình, ông có thể hưởng thụ niềm vui gia đình là tốt nhất. Ông biết mẹ cháu lớn lên trong lòng bàn tay của ông, khó tránh khỏi có chút quá đáng, cháu sẽ khuyên mẹ. Hơn nữa cháu cũng muốn bàn bạc với ông một chút, bây giờ nhà chúng ta có biến số, cái gọi là cùng lớn không phải ngẫu, hôn ước của cháu và Hứa Diệu Nhi không nên tiếp tục, ông thấy sao?”
Phùng Học Minh nói ra suy nghĩ của mình với Lưu Tương Niên, tình huống hôn nay đã khiến cho anh ta thấy rõ thêm một lần nữa, nếu như cưới Hứa Diệu Nhi về thì đừng nói là sinh con dưỡng cái, cho dù là đi thêm với cô ta một chút thì cũng khiến anh ta chán.
Huống chi Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết trên xe, nếu như Trần Chí Khiêm trở về nhà họ lưu, cô sẽ ly hôn với Trần Chí Khiêm.
Lưu Tương Niên biết anh ta không thích Hứa Diệu Nhi, mượn cơ hội chia tay Hứa Diệu Nhi, chỉ là hôm nay biểu hiện của con gái khiến ông ta cảm thấy thất vọng thêm một lần nữa, nếu là đứa con do Uyển Âm dạy dỗ thì chắc chắn sẽ không để tình huống này xảy ra.
Nghĩ tới đây, thế mà trong đầu ông cụ lại nghĩ đến Phàn Kỳ, có chí khí, quật cường, không chịu nhượng bộ, Lưu Tương Niên quyết tâm,: “Cháu tự quyết định đi!”
“Được. ” Phùng Học Minh xuống lầu, cuối cùng mẹ của anh ta cũng ngừng khóc, anh ta đưa mẹ mình lên xe, trên xe, bà Phùng không ngừng hỏi: “Ông con nói như thế nào? Có nói đến sắp xếp sau khi nhận lại người không?”
“Mẹ, chuyện này sẽ do ông ngoại quyết định. Tốt nhất là mẹ nên đi khuyên bà ngoại, không nên nói nhiều. Mặc dù người ngoài luôn gọi bà là bà cụ Lưu, nhưng ông ngoại chưa từng cho bà danh phận, bà vẫn chỉ được nạp thiếp vào nhà theo “luật lệ cũ của nhà Thanh”. Lúc trước cậu xảy ra chuyện cho nên ông mới chọn con để bồi dưỡng, nhưng là bây giờ cháu đích tôn của ông vẫn còn, còn có con trưởng, làm sao con có thể kế thừa được? ”
“Bà ta mới kết hôn cùng ông ngoại con được mấy năm, bà ngoại con sống cùng ông ấy cả một đời. Chẳng lẽ cảm tình bốn mươi năm không bằng mối quan hệ sống cùng nhau ba bốn năm sao?” Bà Phùng gay gắt nói.