[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 94 - Chương 94: Đều Nghĩ Rất Hay (4)

Chương 94: Đều Nghĩ Rất Hay (4)
“Nếu bà ta còn sống thì có khi ông ngoại đã sớm chán ghét, trước kia ông ngoại dễ dàng lấy được người phụ nữ xinh đẹp Trần Uyển Âm, sao có thể trân trọng được , không phải cuối cùng vẫn ở bên bà ngoại con sao? Đến khi Trần Uyển Âm quay người rời đi thì ông ấy lại nhớ mãi không quên, hơn nữa thời điểm bà ta rời khỏi Hồng Kông vẫn là thời điểm đẹp nhất của người phụ nữ. ”

Phùng Học Minh bất đắc dĩ cười cười: "Phồn Viên không có chút hơi thở nào của bà ấy, nhưng mà toàn bộ khu vườn đều không thay đổi chút nào. Phong cách của câu lạc bộ tương tự với Phồn Viên đến mức nào? Con sáng lập ra WO cũng là nhờ Phồn Viên dẫn dắt, đi xem tài liệu ít ỏi về bà ấy, cũng không thể không nói, đó là một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng ưu nhã. ”


“Con cũng đứng về phía bà ta sao?” Bà Phùng tức giận đến phát run.


Phùng Học Minh nhìn mẹ mình: “Tôn trọng sự thật, người sống làm sao có thể tranh với người chết?”


“Vậy thì chỉ có thể mặc cho thằng nhóc kia quay về mà không thể làm gì khác sao?”


“Mẹ, cho dù mẹ có làm gì thì cũng chỉ khiến cho ông ngoại cảm thấy càng chán ghét hơn mà thôi, có một số việc mà mẹ và bà ngoại không cần làm gì, trên tay ông ngoại cũng đã dính đầy máu, đến lúc đó con cũng không giúp được hai người. ”


Phùng Học Minh cảnh cáo mẹ mình.


Mặc dù những năm này ông ngoại đã tẩy trắng, xem như buôn bán nghiêm chỉnh nhưng mà Phùng Học Minh cũng biết sự tàn nhẫn của ông cụ.


Đưa mẹ về nhà, Phùng Học Minh lái xe đi 2km ra bên ngoài, ba sống ở một căn nhà khác, bây giờ đã là đêm khuya, nhưng mà việc này liên quan đến Thiên Hòa, tối hơn thì cũng không được tính là muộn.


Quả nhiên vừa mới nhấn chuông cửa, cửa lớn lập tức mở ra, Phùng Học Minh lái xe đi vào, xuống xe đi vào phòng khách, ba anh ta mặc đồ ngủ và bà hai đang ngồi trong phòng khách. Dáng người của bà hai yểu điệu, lông mày nhỏ nhắn, không được coi là quá xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn, nếu nói về sắc đẹp thì khi còn trẻ mẹ anh còn thắng bà ta một bậc, chỉ là cho tới bây giờ, sắc đẹp không phải là thứ bảo đảm cho hôn nhân, bà hai là bông hoa hiểu chuyện, vì ba anh ta mà sinh liên tiếp một người con trai hai người con gái, mới là vinh sủng không suy. Bà hai nói một tiếng: “Cậu lớn tới rồi. ”


“Dì Hai, còn chưa ngủ sao?”Ông Phùng nói với bà hai: “Bà đi nghỉ trước đi, tôi nới với Học Minh hai câu. ”


“Được. ”


Hai ba con ngồi ở phòng khách, châm thuốc, cùng nhau hút, ông Phùng lẳng lặng nghe Phùng Học Minh nói: “Cho nên con dự định buông tay sao?”

“Trong lòng của ba, con và Học Kiệt, ba muốn chọn ai?”

“Việc này, con hỏi có chút sớm?”


Bị con trai nhìn như vậy, ba Phùng có chút chật vật. Không thể nghi ngờ con trai lớn vô cùng xuất sắc, nhưng mà con trai thứ là do người phụ nữ mình yêu sinh ra, lúc trước con trai lớn sẽ kế thừa sản nghiệp nhà ba vợ, nhà họ Lưu hào phú, ông ta có ý định giao sản nghiệp nhà họ Phùng cho con trai thứ, bây giờ con trai lớn mất vị trí kế thừa của nhà họ Lưu, từ phương diện lý trí thì việc giao sản nghiệp cho con trai lớn là chuyện đúng, nhưng mà ở trong lòng, ông ta không muốn làm tổn thương đứa con trai do người mình yêu sinh ra.

Phùng Học Minh nghiêm mặt: “Ba, con không có ý muốn sản nghiệp nhà họ Phùng, chỉ muốn ba suy bụng ta ra bụng người, như vậy thì ba có thể hiểu được suy nghĩ của ông. Huống chi so với việc Học Kiệt kế thừa sản nghiệp nhà họ Phùng, Trần Chí Khiêm là cháu trai đích tôn của vợ cả, danh chính ngôn thuận. Con mà không buông tay thì còn có thể làm như thế nào? Con cảm ơn ông ngoại đã dạy bảo con từ nhỏ, cũng có giao ước của nhà họ Lưu và nhà họ Phùng. Bây giờ con chỉ muốn làm tốt việc ở WO . ”

Bình Luận (0)
Comment