1
Tôi vừa tỉnh dậy thì đã phát hiện bên cạnh trống trơn. Trên tủ đầu giường chỉ có một mảnh giấy được chặn lại:
[Anh có tiết dạy, năm ngày không về, đừng nhớ anh.]
Trần Nam – người đã làm chồng tôi suốt hai kiếp người.
Nếu là kiếp trước, khi thấy mảnh giấy này, chắc chắn tôi sẽ gọi điện dồn dập đến trường và mắng cho anh một trận vì dám quên ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi.
Và rồi anh sẽ vin vào cớ tôi quá vô lý, còn gì mà anh cần thời gian để bình tĩnh, sau đó biến mất cả tháng trời không về nhà.
Đến tận lúc tôi nhắm mắt xuôi tay ở kiếp trước, anh cũng chẳng hề nhỏ một giọt lệ nào.
Thực ra, Trần Nam chưa từng yêu tôi. Anh chỉ xem tôi như một người vợ đảm đang quán xuyến việc nhà mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy… tất cả đều thật vô nghĩa. Chẳng còn gì đáng để tr anh gi ành nữa.
Tôi đứng dậy và giao con gái cho mẹ chồng trông giúp, sau đó quay vào ngăn k éo lấy ra hai tờ tiền một trăm đồng, rồi xách túi đi dạo phố.
2
Trở lại tuổi hai mươi, tôi muốn làm cho mình xinh đẹp hơn một chút.
Kiếp trước tôi đã vì gia đình mà hy sinh tất cả.
Từ khi có con gái, tôi đã cắt tóc ngắn suốt mười mấy năm và cũng chẳng nỡ tiêu một đồng nào trong tiền lương của Trần Nam để sắm cho mình một bộ quần áo mới.
Ngày nào tôi cũng chỉ mặc độc một kiểu sơ mi đơn giản phối cùng quần vải bông, cả ngày quẩn quanh bên bếp l ửa.
Năm tôi năm mươi tuổi, Trần Nam được thăng chức hiệu trưởng, con gái cũng đã mở được công ty riêng.
Khi nhà cửa bắt đầu khấm khá, tôi định đi nhuộm lại mái tóc thì bất ngờ ng ất x ỉu.
Lúc đi khám mới biết mình bị u ng th ư ph ổi giai đoạn c uối nên buộc phải c ạo tr ọc đầu.
Tôi thật sự rất ghen tị với những cô gái trẻ với mái tóc xoăn bồng bềnh mềm mại, trông xinh xắn biết bao.
Đã được ông trời cho cơ hội sống lại lần nữa, tôi nhất định phải sống thật rực rỡ.
“Uốn tóc cho tôi.” Tôi dứt khoát rút tiền ra rồi ngồi xuống chiếc ghế cắt tóc kiểu cũ.
Trên tường treo đầy những tấm poster của các minh tinh Hồng Kông thời thượng. Tôi chỉ vào người trông sành điệu nhất trong số đó: “Làm giống kiểu này là được.”
Mùi thuốc uốn tóc, đối với tôi lúc này lại trở nên thật mới mẻ.
Tôi nhắm mắt, tận hưởng cảm giác được người khác từ tốn biến mình thành một phiên bản xinh đẹp hơn. Khi mái tóc được làm xong, cả tiệm đều bật lên tiếng trầm trồ: “Xinh quá đi mất, cô em ơi!”
Tôi nhìn vào gương và cũng bất giác nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Thực ra tôi vẫn luôn rất xinh đẹp, chỉ là ba mươi năm vất vả đã khiến tôi quên mất cách yêu thương chính bản thân mình.
“Cảm ơn bà chủ nhé. Gần đây có trung tâm thương mại nào đáng đi dạo không ạ?”
“Có chứ, ngay đối diện thôi, trung tâm Ngũ Nhất đấy! Một cô gái xinh đẹp thế này thì nhất định phải diện quần jeans mới hợp mốt.”
“Ha ha, chị nói đúng quá rồi.”
3
Tôi mua sắm một vòng hết hơn một trăm tệ, rồi thay luôn tại chỗ một bộ áo hai dây kết hợp với quần jeans cạp trễ.
Đối diện trung tâm thương mại là cửa hàng kem Häagen-Dazs đầu tiên ở thành phố A.
“Mười tệ một cây á?” Tôi giật mình, quả thật có hơi đắt.
“Lấy hai cây đi, tôi mời cô này một cây.”
Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông ăn mặc rất thời thượng, người nọ có chiếc răng khểnh và gương mặt trông hao hao giống Lâm Chí Dĩnh.
“Vậy... không tiện lắm đâu ạ.”
“Được mời một cô gái xinh đẹp như cô ăn kem là vinh hạnh của tôi mà.” Anh lịch thiệp đưa tay ra hiệu.
Tôi nhận lấy que kem và l**m thử một miếng, ngọt thật. Người đi bên cạnh rõ ràng là đang muốn bắt chuyện.
“Dạo này có phim mới ra rạp đấy, cô có muốn đi xem cùng tôi không?”
Tôi thầm thở dài trong lòng.
Không ngờ một bà cô như mình chỉ cần ăn diện một chút là vẫn có sức hút như thường.
Chỉ tiếc là… tôi đã kết hôn rồi.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
“Vậy à? Tôi cứ tưởng một cô gái sành điệu như cô sẽ thích xem Titanic lắm chứ.”
Cái gì?
Tôi chợt nhớ ra năm nay chính là lần đầu tiên bộ phim Titanic được công chiếu ở Trung Quốc.
Kiếp trước tôi từng hết lời năn nỉ Trần Nam đi xem cùng mình. Anh không những không đồng ý, mà còn c ười nh ạo tôi vì dám mua vé xem thứ mà anh gọi là "phim tình cảm nhảm nhí".
“Xin lỗi, anh không hứng thú với mấy phim tình cảm s ướt m ướt như này.”