[Thập Niên 90] Chị Đây Không Yêu Chồng Nữa!

Chương 2

Cuối cùng, tôi chỉ đành ôm cặp vé và bất lực nhìn nó hết hạn, rồi một mình trốn trong nhà khóc suốt cả đêm.

Đó là một trong những tiếc nuối lớn nhất của tôi.

“Anh gì ơi…” Tôi ngẩng đầu lên: “Tôi có thể trả tiền... để mua lại một vé của anh được không?”

4

Người đàn ông kia không chịu lấy tiền nhưng tôi vẫn nhất quyết dúi cho anh hai tờ mười tệ. Anh chỉ đành bất lực mỉm cười, rồi cùng tôi bước vào rạp chiếu phim.

Cuối cùng, tôi cũng được xem bộ phim mình yêu thích nhất trên màn ảnh rộng.

Khi nam chính hy sinh mạng sống để c ứu nữ chính, tôi đã không kiềm được mà kh óc nức nở.

Tôi cũng từng khát khao được ai đó yêu thương như Jack đã yêu Rose, nhưng vừa nghĩ đến Trần Nam, lòng tôi lại ngh ẹn đ ắng.

Thấy tôi rơi nước mắt, người đàn ông bên cạnh có chút lóng ngóng, sau đó luống cuống rút khăn tay ra đưa cho tôi.

Sau khi xem phim xong, tôi chẳng còn tâm trạng để dạo chơi nữa nên đành quay về nhà. Người nọ cứ nằng nặc muốn đưa số điện thoại, còn bảo rằng nếu tôi muốn đi chơi lần nữa thì cứ gọi cho anh ta.

“Tôi tên Giang Bắc, nhớ gọi cho tôi đấy nhé.”

Tôi siết chặt mảnh giấy trong tay, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác xốn xang khó tả.

Khi về đến nhà, con gái và mẹ chồng đều đã ngủ say. Phòng ngủ lạnh ngắt, không một ánh đèn. Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, rồi dùng tay khẽ xoa bóp cổ chân đã mỏi nhừ vì đi lại cả ngày.

“Giờ này mới chịu về hả?”

Đèn bàn đột nhiên sáng lên. Trần Nam đang ngồi ở chiếc ghế đối diện, trên mũi là cặp kính quen thuộc và đang nhìn tôi với ánh mắt trân trân.

Khi thấy rõ dáng vẻ của tôi, hai mắt anh chợt sáng lên một cách rõ rệt.

“Em…” Anh quay mặt đi, khóe môi hơi run nhẹ, như thể là đang cố nuốt nước bọt. Rồi anh hỏi lại một lần nữa với giọng điệu có chút khác lạ: “Sao giờ này mới chịu về?”

“Liên quan gì đến anh?” Uất hận trong lòng vẫn còn đó, tôi chẳng buồn tỏ ra dễ chịu hay lấy lòng anh nữa.

“Anh là chồng em.”

“Xin lỗi, suýt chút nữa thì em quên mất mình còn có một ông chồng.”

Tôi không muốn cãi nhau nên chưa đợi anh nói thêm gì thì đã đứng dậy: “Em đi tắm đây.”

Nước tắm rất nóng. Tôi liếc nhìn lượng nước còn lại thì đoán chừng Trần Nam vẫn chưa tắm.

Tôi suy nghĩ một lát, rồi quyết định xả hết nước nóng để anh phải tắm bằng nước lạnh. Dù sao thì chính anh cũng đã để lại lời nhắn rằng mấy ngày tới sẽ không về nhà.

Sau khi tắm xong, tôi thay đồ ngủ rồi lên giường nằm nghỉ. Thế nhưng, Trần Nam lại lặng lẽ bước đến bên giường.

“Anh còn gì muốn nói nữa sao?”

“…Em đi uốn tóc khi nào vậy?”

Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy Trần Nam phiền phức kinh khủng: "Thích thì đi thôi. Dùng tiền của anh đấy, anh tiếc à?”

Trần Nam vốn không phải người keo kiệt, nên khi nghe tôi nói vậy, anh chỉ thở dài một tiếng: “Anh đã bao giờ phàn nàn chuyện em tiêu tiền chưa?”

Thấy tôi không đáp, anh đành quay người đi tắm.

Vừa mở vòi nước, bên trong đã lập tức vang lên một tiếng rên khe khẽ vì lạnh.

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Thấy một vị giáo sư toán học luôn nghiêm túc và trầm mặc như Trần Nam bị tôi chơi cho một vố như vậy, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả.

Anh tắm rất nhanh, mái tóc còn ẩm ướt, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông rồi liền bước ra.

Trần Nam bị cận nặng, nếu không đeo kính thì gần như chẳng thấy gì. Bình thường anh vẫn để kính ở bồn rửa tay ngoài cửa phòng tắm, nhưng hôm nay có lẽ đã làm rơi mất nên tìm mãi không thấy.

“Tiểu Nhụy.” Anh lúc nào cũng lịch sự với tôi như thế: "Em có thể giúp anh tìm kính được không?”

Anh đứng yên tại chỗ, dáng vẻ trông có chút luống cuống.

Gương mặt vốn lạnh lùng nay bị nước lạnh làm cho ửng đỏ, chóp mũi cũng hồng hồng trông ngố không chịu được.

Tôi đã từng yêu khuôn mặt này đến điên cuồng, vì nó mà cam tâm tình nguyện dốc hết lòng dạ.

Nhưng bây giờ bà đây đã chán ngấy cái mặt đó rồi. Trai đẹp ngoài kia thiếu gì, cậu “Tiểu Lâm Chí Dĩnh” mà tôi gặp hôm nay cũng chẳng thua kém anh là bao.

“Anh tự tìm đi, em mệt rồi, không muốn dậy đâu.”

Trần Nam rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói vậy.

Anh bỗng dưng ngây người ra mất một lúc, sau đó mới chậm rãi quỳ xuống đất từ từ lần mò tìm kính.

Đợi đến khi anh mò được chiếc kính thì một tiếng “bụp” liền vang lên, tôi tiện tay tắt luôn đèn đầu giường.

“Tiểu Nhụy... anh không nhìn rõ”

“Chói mắt quá, ảnh hưởng giấc ngủ của em.” Tôi đáp lại với giọng lạnh tanh.

Trần Nam đành phải lần mò trong bóng tối để tìm đến giường. Anh vén chăn, chui vào nằm bên cạnh, người còn phả ra từng luồng hơi lạnh.

Đã rất lâu rồi tôi không được chạm vào cơ thể thời trai trẻ của Trần Nam.

Kiếp trước tôi từng mê đắm anh đến mức đêm nào ngủ cũng phải chạm vào người anh, nhưng lần nào cũng bị anh khó chịu đẩy ra.

Về sau, khi anh già đi, tôi cũng chẳng còn hứng thú để chạm vào nữa.

Bình Luận (0)
Comment