Vậy nên… tôi lấy tư cách gì để tiếp tục nghe lời anh nữa?
“Chúng ta đi dạo thêm chút nữa nhé. Tự nhiên không muốn về nhà.”
Giang Bắc chở tôi lòng vòng ở Bến Thượng Hải, hết vòng này đến vòng khác.
Trời đã quá nửa đêm, lớp trang điểm trên mặt tôi cũng bị gió thổi cho nhòe đi hết.
Cậu ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Trần Nam ở trường: “Nhìn thì đẹp trai đấy, nhưng tính cách thì tệ kinh khủng. Dù vậy vẫn có không ít cô gái mê anh. Tôi thì chịu không nổi cái kiểu lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo của anh. Chị Nhụy, tôi thật không ngờ chị lại là vợ của anh ta… đáng tiếc thật.”
Tôi dựa vào lan can để cho gió biển thổi qua mặt: “Ừ, đáng tiếc thật.”
“Vậy… ly hôn đi?” Câu nói của Giang Bắc khiến tim tôi như khựng lại một nhịp: "Tôi thích chị, với lại tôi chắc chắn tốt hơn anh ta nhiều.”
Cậu ấy cứ thế mà tỏ tình, giống hệt như tôi của nhiều năm về trước. Chàng trai ấy dịu dàng nhìn tôi, thấy tôi không đáp lời, cậu ấy càng tiến lại gần hơn và nhẹ nhàng hỏi tôi có đồng ý không, hơi thở còn lẫn chút hương trái cây thanh mát.
Ngay trước khi cậu ấy kịp hôn tới thì tôi sực bừng tỉnh và hốt hoảng đưa tay đẩy cậu ấy ra.
Dù sao thì… tôi vẫn còn mang tư duy của một người năm mươi tuổi, mà Giang Bắc lại còn quá trẻ nên tôi không thể quen cậu ấy được.
Huống hồ hiện tại tôi vẫn chưa ly hôn.
“Đừng đùa nữa. Cho dù có thật sự nghĩ đến cậu thì cũng phải đợi tôi ly hôn đã.”
Chưa kể… tôi vẫn chưa quyết định có nên ly hôn hay không.
Trần Nam không phải là một người chồng tốt nhưng anh lại là một người cha tốt.
Anh rất yêu con gái, cũng rất biết cách kiếm tiền.
Còn Giang Bắc tuy hợp ý tôi nhưng tôi không thể tưởng tượng được cảnh cậu ấy làm cha sẽ như thế nào.
Giang Bắc có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười: “Tôi sẽ đợi chị.”
11
Tôi về đến nhà lúc ba giờ sáng. Cứ tưởng Trần Nam đã ngủ rồi, ai ngờ đèn trong nhà vẫn còn sáng.
Tôi đẩy cửa bước vào, và Trần Nam, người đang ngồi trên ghế sofa, bỗng đứng bật dậy. Mắt anh hơi đỏ nhưng lại không đeo kính… trông cứ như là vừa mới khóc vậy.
Sao có thể chứ. Chính suy nghĩ đó làm tôi giật mình, Trần Nam là kiểu người tuyệt đối sẽ không bao giờ rơi nước mắt.
“Con đâu rồi?” Tôi nhận ra mẹ chồng và con gái đều không có ở nhà.
“Mẹ dẫn con về quê chơi vài hôm rồi, để lại chút không gian riêng cho chúng ta.”
Lúc này tôi mới để ý trên bàn ăn có một giá nến, nến thì đã cháy gần hết, còn món bít tết thì đã nguội lạnh.
Tôi đã từng rất mong được ăn một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn với Trần Nam, giống như trong những bộ phim tình cảm.
Chỉ vài tháng trước, tôi còn thì thầm cầu nguyện bên tai anh lúc anh ngủ: “Xin anh tỉnh ngộ đi, đến sinh nhật em hãy chuẩn bị cho em một bữa tối dưới ánh nến, có cả hoa hồng đỏ kiểu Tây ấy.”
Tôi suýt nữa đã quên hôm nay chính là sinh nhật mình. Vì chơi vui quá nên chẳng còn nhớ nổi nữa. Tôi đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy hoa hồng đâu cả.
“Anh…” Tôi mở miệng, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
“Em có đói không?” Trần Nam lên tiếng trước: "Nếu em không ngại, anh hâm nóng lại cho em ăn nhé.”
“Thôi khỏi, em không đói.” Tôi dửng dưng đáp lại, vì hiện tại tôi chẳng có chút khẩu vị nào.
Trần Nam không tranh cãi cũng chẳng trách móc mà chỉ nói: “Anh đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho em rồi.”
Con người này đúng là lúc nào cũng một kiểu, tôi sắp ngoại tình đến nơi mà anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, dù gì anh cũng đâu có yêu tôi.
Tôi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ rồi trở lại giường.
Vừa kéo chăn lên định nằm xuống thì tôi bất ngờ phát hiện bên dưới chăn là cả một lớp cánh hoa hồng được trải đầy.
Tôi sững sờ rồi liền quay phắt lại nhìn Trần Nam: “Là… anh chuẩn bị à?”
Trần Nam gật đầu: “Anh đã không thể ở bên em trong ngày kỷ niệm nên muốn bù đắp lại. Tiểu Nhụy, hôm nay là sinh nhật em mà.” Nói rồi anh bước lại gần rồi còn thân mật nắm lấy tay tôi.
Nếu tôi chưa từng trùng sinh thì chắc hẳn giờ này tôi sẽ vui mừng đến phát điên. Nhưng bây giờ… những điều anh làm để bù đắp còn có ý nghĩa gì nữa? Thứ anh nợ tôi đâu chỉ một dịp kỷ niệm, và đâu chỉ một lần sinh nhật.
“Anh dọn sạch đi, thế này thì ngủ sao được.” Tôi hất tay Trần Nam ra rồi ngồi lại xuống ghế sofa.
Trần Nam ngoan ngoãn làm theo, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ những cánh hoa trên giường.
Thế nhưng trong lúc dọn, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng anh khẽ nức nở. Tôi quay đầu lại, không thể tin vào mắt mình khi thấy Trần Nam đang… lén lau nước mắt.
Anh lại khóc nữa sao?
Không thể nào, một người lạnh lùng như Trần Nam mà lại khóc ngay trước mặt tôi à?
Sau khi anh dọn dẹp xong, tôi liền leo lên giường nằm.
Trần Nam lại đi tắm nước lạnh một lần nữa, sau đó run rẩy chui vào nằm cạnh tôi.
Anh vô thức tiến lại gần, tôi lập tức tỏ vẻ khó chịu, khẽ “chậc” một tiếng, Trần Nam lập tức khựng lại.