Bạn cùng bàn Trương Vi của cô nghe nói sau khi về nước muốn tìm việc ở thủ đô, lương ở thủ đô cao hơn một chút so với quê nhà tỉnh lỵ của cô ấy.
Hồ Hạo đối với Trương Vi xem như vẫn luôn nhớ mãi không quên, từ trong lòng nhận định Trương Vi và mình thuộc về người môn đăng hộ đối. Tạ Uyển Oánh chỉ nhớ rõ, trước khi trọng sinh vẫn chưa nhận được tin tức hai người này kết hôn.
Ngẩng đầu, Hồ Hạo nhìn cô, ánh mắt không khỏi thoáng qua vẻ kinh ngạc, có lẽ là cảm nhận được cô ngày càng xinh đẹp hơn.
Người xinh đẹp hay không liên quan đến nhiều phương diện, không chỉ là vấn đề ngũ quan, mà còn là sự tự tin và khí chất của người đó. Người có lòng tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực tư thế xinh đẹp đều có thể bỏ xa những người khác một đoạn đường dài. Người có nội hàm tri thức, khí chất đó càng tỏa sáng từ trong ra ngoài, tăng thêm cho cả người một vầng hào quang.
Thời cấp ba Tạ Uyển Oánh để lại ấn tượng cho các bạn cùng lớp, về cơ bản chỉ có cô gái nhà nghèo, cùng với danh hiệu Thủ khoa ban tự nhiên cuối cùng làm mọi người kinh ngạc.
Nói thật, cho dù Tạ Uyển Oánh đạt được Thủ khoa ban tự nhiên, Hồ Hạo cũng không cảm thấy cô có thể tốt hơn Trương Vi. Gia thế của bạn học Tạ không được, định sẵn làm chuyện gì cũng sẽ mang theo một chút chua chát của nhà nghèo tiểu gia đình.
Hồ Hạo lại nhìn một cái chiếc áo bông màu xám cô đang mặc, rất giản dị, giản dị đến không lời nào để nói, làm mất hết vẻ xinh đẹp.
“Tới, uống trà.” Triệu Văn Tông xách ấm nước lên, rót nước vào ly cho Tạ Uyển Oánh, hỏi: “Muốn ăn gì, cậu nói đi, tớ bảo người phục vụ đến ghi món.”
Ánh mắt Hồ Hạo lại nhìn Triệu Văn Tông một cái nghĩ, Hừ, tên này lấy tiền của hắn để lấy lòng bạn học Tạ.
Nhận được ánh mắt của hắn, Triệu Văn Tông mới tỏ vẻ không hài lòng, nói hắn: “Cậu muốn làm phiền Oánh Oánh, cậu không cho cô ấy ăn món ngon sao được?”
Có phải được mời ăn cơm hay không không quan trọng, Tạ Uyển Oánh hào phóng nói: “Bữa này tớ mời khách, các cậu đến trường tớ là khách, lẽ ra phải do tớ mời.”
“Không không không, để cậu ấy mời.” Triệu Văn Tông luôn miệng nói.
Ở đây, người tốt nhất phải kể đến Triệu Văn Tông. Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được, Triệu Văn Tông rất quý trọng tình bạn cấp ba. Sau khi tốt nghiệp một mình đến thủ đô làm việc là cô độc, chỉ có những người bạn học cấp ba này của họ tương đối thân thuộc có thể ôm nhau sưởi ấm. Mặt khác, Triệu Văn Tông từ trước đến nay là người tương đối trọng tình cảm, thích giúp đỡ mọi người.
Nghĩ đến những điều này, Tạ Uyển Oánh không vội bác bỏ lời nói của Triệu Văn Tông.
Trái ngược với cô, Hồ Hạo đặt đũa xuống. Tình bạn giả tạo, hắn nhìn không thoải mái lắm. Từ đáy lòng mà nói, hắn chưa từng nghĩ sẽ chơi thân với hai người nghèo này.
Lúc trước hai người nghèo này thi cử thắng hắn và Trương Vi, tạo thành cú sốc tâm lý đó đến nay dư âm chưa dứt, về phần hắn thì không phục lắm. Cũng may sau khi tốt nghiệp, thành tích dù tốt, Triệu Văn Tông chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thầy Trang ở đại học tìm một vị trí bình thường sống tạm.