Đào sư huynh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay cô với ánh mắt mỉm cười nghĩ, Định báo tin à?
Tạ Uyển Oánh vội vàng cất điện thoại vào túi.
Giờ ăn trưa
Phan Thế Hoa lo lắng theo sau phụ đạo viên. Không giống Tạ Uyển Oánh, đây là lần đầu tiên cậu được thầy cô và các sư huynh mời đi ăn cơm bên ngoài.
Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng nghe nói tình hình, liền giao hộp cơm cho Cảnh Vĩnh Triết rồi rời đi.
Bữa tiệc hôm nay chắc chắn sẽ không yên bình.
Liễu Tĩnh Vân và Hồ Chấn Phàm đã đặt một phòng nhỏ ở khu ăn uống đối diện bệnh viện, đợi Tạ Uyển Oánh đến ăn cùng. Đợi mãi, người đến rồi thì lại thấy xuất hiện một loạt người không báo trước, hai người lập tức biến thành gỗ.
“Sư tỷ, thầy Nhậm nói không cần gọi điện thoại cho chị.” Tạ Uyển Oánh giải thích với đại sư tỷ và anh Hồ lý do cô không thể báo trước.
“Các em đặt phòng riêng rồi. Giữa trưa người ăn không đông lắm, không sợ thiếu chỗ. Buổi chiều mọi người phải đi làm, thời gian ăn cơm không dài, thêm mấy cái ghế cũng được, nên không cần phải báo trước làm gì.” Nhậm Sùng Đạt nói: “Bữa trưa này, tôi mời.”
“Không không không, thầy Nhậm, thầy khách sáo quá, đương nhiên là chúng em mời ạ.” Liễu Tĩnh Vân vội vàng nói với thầy và các sư huynh. Nói xong, cô hiểu rõ những gì Nhậm Sùng Đạt nói chỉ là cái cớ, lý do thực sự là vì vị Phật kia đến. Cô thầm nghĩ, cũng tốt. Cô quản không được một số thói quen xấu của bạn trai mình. Có bác sĩ điều trị đích thân đến quản lý là tốt nhất.
Hồ Chấn Phàm ra hiệu với bạn gái nghĩ, Này, người đó ở đó...
“Thầy Đào, thầy ngồi đâu ạ?” Liễu Tĩnh Vân làm lơ ánh mắt của anh ta, hỏi tiền bối.
“Tùy ý.” Đào Trí Kiệt đáp.
Cả nhóm người tùy ý kéo ghế ngồi xuống, buổi chiều ai cũng phải đi làm nên tranh thủ ăn cơm cho nhanh.
Tạ Uyển Oánh ra ngoài lấy hộp cơm mang cho bác sĩ Tống đang trực, đây là Hoàng sư huynh dặn. Quay lại thì thấy Hoàng sư huynh vẫy tay với cô: “Oánh Oánh, ngồi đây.”
Ghế trống ở giữa, bên trái là Tào sư huynh, bên phải là thầy Nhậm. Không nghĩ nhiều, Tạ Uyển Oánh đi qua ngồi xuống.
Mọi người nhiệt tình thảo luận thực đơn. Chỉ có Hồ Chấn Phàm như con gà trống ủ rũ cúi đầu, bồn chồn gõ đũa.
Đào Trí Kiệt không nói gì với anh ta, không cần phải tự mình lên tiếng. Người ta là giáo viên ưu tú, dẫn theo Phan Thế Hoa đến để cho học trò phát huy tác dụng. Phan Thế Hoa toát mồ hôi hột, đi ăn với sư huynh phải trả giá đắt, nên cậu rất khâm phục Tạ Uyển Oánh dám đi ăn cơm với các tiền bối nhiều lần như vậy.
“Cậu nói gì thì cứ nói với anh ấy đi.” Liễu Tĩnh Vân với tư cách là sư tỷ, có phần thiên vị sư đệ, liền khuyến khích Phan Thế Hoa giáo dục bạn trai mình.
Bác sĩ giáo dục bệnh nhân không thể tùy tiện, phải tránh làm bệnh nhân sợ bỏ chạy. Phan Thế Hoa cố gắng tìm từ trong đầu, trước tiên quan tâm đến bệnh nhân: “Mấy hôm nay anh thấy người thế nào?”
“Tốt lắm, rất tốt.” Hồ Chấn Phàm ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt sẵn sàng hy sinh anh dũng.
Liễu Tĩnh Vân đảo mắt.
“Bác sĩ Đào nói anh lâu rồi không tái khám theo lịch hẹn.” Phan Thế Hoa nói với bệnh nhân: “Như vậy không được. Bệnh của anh cần tái khám. Bác sĩ cần biết anh có uống thuốc đầy đủ không, có sửa đổi thói quen ăn uống không lành mạnh trước đây không, để tránh bệnh tái phát.”
“Có có có, thuốc tôi có uống, nào dám không uống.” Hồ Chấn Phàm liên tục đảm bảo mình là bệnh nhân ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.
“Nghe nói chiều nay anh rảnh, đến bệnh viện tái khám nhé.” Phan Thế Hoa nhân cơ hội đề nghị.