Nghe nói phải đến bệnh viện, Hồ Chấn Phàm thay đổi thái độ: “Thực ra chiều nay tôi còn chút việc phải về cục.”
Cả đám bác sĩ ngồi đó đều hiểu rõ.
Bệnh nhân này thuộc kiểu điển hình giấu bệnh sợ thầy.
Kiểu bệnh nhân này là khó quản lý nhất. Như Hồ Chấn Phàm là cảnh sát, nói anh ta sợ chết thì không đúng, người ta vật lộn với bọn bắt cóc mà không hề sợ hãi. Nhưng, thật sự sợ đi khám bệnh.
Bệnh tật đáng sợ với con người như thế nào, có thể ví như kẻ thù nằm ngay trong cơ thể, bạn không thể làm gì được, nhưng nó có thể trực tiếp hủy hoại cả thể xác lẫn tinh thần của bạn.
“Hồi nhỏ anh Hồ có sợ đi khám bệnh không?” Tạ Uyển Oánh chen vào hỏi.
Hả? Hồ Chấn Phàm nghe câu hỏi này thì ngẩn người.
Nhiều hành vi của người lớn có liên quan đến giáo dục khi còn nhỏ. Như Tạ Uyển Oánh không sợ, có liên quan đến cách mẹ cô giáo dục cô từ nhỏ.
 
Nhiều đứa trẻ chỉ cần đi qua bệnh viện, ngửi thấy mùi nước sát trùng nồng nặc, nhìn thấy màu trắng chói mắt. Những kíh thíɧ bên ngoài này tạo cảm giác khó chịu, có thể nói là gieo vào lòng đứa trẻ hạt giống sợ hãi bệnh viện và bác sĩ.
Tôn Dung Phương giáo dục con gái mình rằng màu trắng của bệnh viện cũng giống như màu trắng của tường nhà. Bác sĩ mặc áo blouse trắng, con gái cũng có thể mặc. Bác sĩ dùng ống nghe vì Tôn Dung Phương đã mua một cái khi xuống nông thôn học y, ở nhà vẫn còn cái đó cho con gái chơi. Còn nước sát trùng của bệnh viện, Tôn Dung Phương mua loại tương tự ở ngoài để xịt khử trùng nhà vệ sinh định kỳ.
Làm cho con gái quen với những thứ này, làm cho con gái cảm thấy bệnh viện cũng giống như ở nhà, không để con gái hình thành quan niệm rằng bệnh viện và bác sĩ là người của một thế giới khác. Đa số mọi người sợ bệnh viện và bác sĩ là vì tiềm thức gán ghép bệnh viện và bác sĩ với bệnh tật.
 
Nếu nhìn thấy bệnh viện chỉ nghĩ đến sẽ bị bệnh tật hành hạ đến chết, làm sao mà không sợ.
“Anh Hồ, anh có thể tự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, rốt cuộc trong lòng anh sợ cái gì.” Tạ Uyển Oánh nói: “Hoặc anh có thể kể lại quá trình đi khám bệnh hồi nhỏ của mình, giải tỏa cảm xúc ra.”
Trải nghiệm đi khám bệnh hồi nhỏ của mình. Hồ Chấn Phàm vẻ mặt ngơ ngác. Có lẽ quá xa xưa nên không nhớ nổi, hoặc là quá đáng sợ, tóm lại không nói nên lời.
Sự phát triển của khoa nhi trong nước còn tương đối lạc hậu, chỉ chú trọng điều trị bệnh tật, quên mất việc tôn trọng và chú ý đến trạng thái tâm lý của trẻ em. Vấn đề giáo dục trong lĩnh vực này càng hoàn toàn bị bỏ trống. Nghiên cứu về tâm lý trẻ em trong nước chủ yếu dựa trên dữ liệu thí nghiệm của nước ngoài, các dự án điều tra của chính mình quá nông cạn, không đi sâu, một câu là nghĩ, Không có kinh phí nghiên cứu những thứ này, ngoài chữa bệnh ra thì dường như không liên quan đến tính mạng. Một nguyên nhân sâu xa khác là quốc gia và người dân không có tiền, chỉ có thể tiêu tiền vào dao mổ.
 
Cha mẹ chỉ lo chữa khỏi bệnh cho con, không thể quan tâm đến cảm nhận của con mình. Trẻ em không có khả năng diễn đạt tốt, cũng không thể nói rõ nỗi sợ hãi sâu kín của mình cho người lớn.
Bác sĩ và y tá khoa nhi trong nước bận rộn như con thoi, không có thời gian chăm sóc nhu cầu tâm lý của từng bệnh nhi.
Tạ Uyển Oánh nghĩ đến thầy Nhϊếp. Thầy Nhϊếp đến từ nước ngoài thì khác, cho rằng khám bệnh cho trẻ em là việc ảnh hưởng đến cả đời đứa trẻ. Dù thế nào cũng sẽ không vì khám không hết bệnh nhân mà tăng tốc độ khám bệnh.
Y học tuy không phải sản phẩm sản xuất hàng loạt, nhưng vẫn bị hạn chế bởi các yếu tố như tài chính của người dân. Muốn hưởng thụ dịch vụ chăm sóc sức khỏe chất lượng cao, lấy con người làm trung tâm ở trong nước là điều không thể.