Chương 173:
Chương 173:Chương 173:
Chị Mã cảm thấy cô nói cũng có lý, nhưng lại có chút khó khăn, nói: "Chỉ bán đậu xanh thôi sao?”
Hiện tại ở đây còn rất thịnh hành uống nước trái cây có ga, nhưng lợi nhuận lại thấp, mà nước đó cũng rất khó để phối hợp với những thứ khác, lượng tiêu thụ không khả quan lắm.
Phương Thanh Nghiên nói: 'Không bằng bán trà sữa đi."
"Trà sữa?"
Chị Mã vẻ mặt mơ hồ, trà sữa là gì vậy, bà ấy hoàn toàn chưa từng nghe ai nói qua.
Phương Thanh Nghiên giải thích một chút về thứ được gọi là trà sữa này, sau đó lại nói đại khái một chút vê phương pháp chế biến của nó.
Chị Mã sau khi nghe cô nói xong liền động tâm, cũng trong ngày đó liền mang hết nguyên liệu vê, cùng Phương Thanh Nghiên nghiên cứu thử xem nên làm như thế nào.
Phương Thanh Nghiên từng có kinh nghiệm làm thuê ở tiệm trà sữa, không chỉ vậy cô còn đặc biệt đi tìm hiểu vê một ít cách điêu chế của một số tiệm trà sữa nổi tiếng đang thịnh hành. Khi đó là thời đại tin tức lớn, mấy thứ này tùy tiện tìm kiếm trên mạng là đã có.
Nhưng những thứ này đối với chị Mã mà nói lại vô cùng mới lạ và thú vị. Phương pháp chế biến trà sữa tuy đơn giản nhưng hương vị tạo ra lại ngon như vậy, bà ấyv liên hạ quyết tâm muốn bán!
Thừa dịp cửa hàng còn đang trang hoàng, chị Mã liền dựa theo sự chỉ thị của Phương Thanh Nghiên, đi chuẩn bị các nguyên liệu. Hai cửa hàng hừng hực khí thế chuẩn bị, muộn nhất là sau tết dương lịch sẽ được khai trương.
Bên kia, Lưu Bội Trân đang cõng trên người một món nợ, cuộc sống tất nhiên là không vui vẻ gì.
Lúc ấy để trả được tiền bồi thường, hai đứa con trai của bà ta đều phải bỏ tiên ra.
Con trai lớn Phương Chí Minh thì còn đỡ hơn một chút, áp lực kinh tế không lớn lắm, qua một thời gian ngắn là đã có thể kiếm lại được.
Nhưng đứa con trai út Phương Chí Dũng bên này thì khác, hai vợ chồng bọn hắn vốn hết ăn lại nằm, trong tay không có tiền tiết kiệm, nên vẫn còn nhớ thương chuyện bán bún ốc. Bọn họ vừa đưa tiền bồi thường xong liền âm ï muốn tiếp tục bày hàng quán.
Phương Chí Minh tất nhiên là không vui, ông ta cũng ra tiền, dựa vào gì không thể bán chứ?
Vì thế, trong nhà bọn họ lại bắt đầu ồn ào không ngừng.
Lưu Bội Trân liên nhớ tới Thẩm Khả Di từng nói đến trà sữa gì đó.
Lúc trước bà đã từng bị Thẩm Khả Di lừa gạt, tội chứng tìm người đối phó với quán bún ốc cũng bị coi là tội chứng quấy rây Tần Thục Huệ, luật sư Tần Thục Huệ cũng vì nắm được chứng cứ này mới lấy được tiên của bà ta.
Lưu Bội Trân vừa nghĩ đến đây thôi liền tức muốn chết, không bao giờ muốn lui tới với Thẩm Khả Di nữa, bây giờ lại nghĩ tới chuyện trà sữa, bà ta cảm thấy vẫn cần phải đi xem thử, tức giận thế nào cũng không thể tức giận với tiền.
Lúc trước Thẩm Khả Di đang thiếu tiền, Lưu Bội Trân vừa tìm tới cửa, cô ta đương nhiên là không từ chối, không chỉ phí tâm phí sức dẫn người mua nguyên liệu, tự tay truyên dạy phương pháp chế tác, còn nói cho Lưu Bội nên mở cửa tiệm ở đâu là thích hợp.
Lưu Bội Trân vừa nghe đến chuyện phải thuê mặt bằng, vẻ mặt không tình nguyện, nói: "Thuê cửa hàng quá đắt, liền bày một quầy bán ngoài đường không được sao?”
Thẩm Khả Di tận tình khuyên nhủ bà ta: "Bày sạp rất bất tiện. Dù sao trà sữa nguyên liệu chủ yếu cũng là nước, còn phân loại thành lạnh và nóng, hiện tại đã gần đến mùa đông, mọi người khẳng định muốn uống nóng hơn, tới khi đó các người làm sao chuẩn bị được đủ đây?"
Lưu Bội Trân tất nhiên là không nghe lọt tai lời của cô ta nói, bà ta vẫn kiên trì muốn đi bày sạp.
Thẩm Khả Di không có biện pháp, liền nghĩ cho bà ta một cách, đó là kêu bà ta chuẩn bị một nồi chuyên dùng để nấu trà sữa, sau đó lại chuẩn bị một hộp đá, nhưng mà cách này cũng chỉ có thể giảm bớt một ít nguyên liệu mà thôi.
Cô ta cũng xem như là tận tâm tận lực, nhưng Lưu Bội Trân vẫn thấy không hài lòng, ngay cả tiền trả phí mặt bằng cũng không chịu đưa ra, bà ta còn nói là muốn chờ tiệm trà sữa đưa vào hoạt động được thuận lợi thì mới được.
Thẩm Khả Di rất tức giận việc đám người vô liêm sỉ này, nhưng mà hiện tại cô ta cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đồng ý điều kiện trên. Cô ta vẫn rất tự tin đối với sự nghiệp trà sữa.
Chuẩn bị nguyên liệu cộng thêm việc học tập làm trà sữa, chỉ mất hơn nửa tháng, Lưu Bội Trân thấy làm trà sữa thoải mái hơn bán bún ốc, liền giao công việc này cho con trai út. Ngày quán trà sữa khai trương, làm ăn cũng không tệ lắm, trà sữa thơm ngọt ngào rất được các phái nữ đặc biệt hoan nghênh, bọn họ bày ở rạp chiếu phim và trung tâm thương mại, thu được một số lượng khách rất lớn.
Hai vợ chồng Phương Chí Dũng làm rất hăng say, đắm chìm trong giấc mộng đẹp kiếm thật nhiều tiền.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị hiện thực đánh cho thương tích đầy mình.
Trà sữa mở ra không đến ba ngày, đã có khách xoi mói nó trà sữa này của bọn họ không chính tông.