Chương 174:
Chương 174:Chương 174:
Tại sao?
Bởi vì trà sữa không đủ ngon, mặt trên cũng không có sữa, không có bơ, càng không có quả hạch ngon, ngay cả đóng gói thoạt nhìn cũng không có đẳng cấp.
Lúc này quán trà sữa của chị Mã cũng khai trương, hơn nữa nhanh chóng nổi tiếng khắp thành phố, ngay cả việc kinh doanh bún ốc cũng được nâng lên một tâm cao mới.
Mọi người tới uống trà sữa ở chỗ nhà họ Phương cũng đơn giản là bởi vì tiệm trà sữa của chị Mã cách quá xa không uống được mà thôi.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn có chút mới mẻ, chỉ cần là trà sữa thì đều muốn nếm thử một chút, nhưng sau khi uống thử trà sữa của hai nhà, sự khác biệt kia thật sự là quá rõ ràng.
Hơn nữa, vợ chồng Phương Chí Dũng phát hiện việc làm ăn tốt dẫn đến nước không đủ dùng, mà nếu mang theo nhiều nước thì sẽ không đủ chỗ để bỏ những nguyên liệu khác, cuối cùng bọn họ liên nghĩ ra một chủ ý tự cho là thông minh -
Đó là dùng vòi nước!
Bọn họ lén lút lấy nước máy ở trung tâm thương mại và nơi công cộng gần đó để dùng, nếu người khác muốn uống nước nóng thì không sao, ít nhất là đã được đun sôi nấu khử trùng trong nồi một lần rồi, nhưng nếu muốn uống nước đá, thì đó chẳng khác nào là đang uống nước sống.
Nước máy không vệ sinh, vị cũng không ngon, ảnh hưởng trực tiếp đến vị trà sữa. Bọn họ tự cho là làm bí mật không ai phát hiện, kết quả bị một gã khách quen làm việc ở trung tâm thương mại gần đó phát hiện, khách quen kia còn đem chuyện này kiện lên đài truyên hình.
Đài truyền hình không chỉ đưa tin tức này, còn vạch rõ ra quán trà sữa của vợ chồng Phương Chí Dũng, bọn họ không chỉ bị phạt tiên, quầy hàng cũng bị cơ quan chức năng giam giữ và tiêu hủy, không cho phép tiếp tục bày sạp nữa.
Bi kịch hơn chính là, sau khi chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng đã gây xôn xao dư luận khắp tỉnh Nam, thế cho nên trong khoảng thời gian này tất cả những người bán hàng rong không có giấy chứng nhận kinh doanh đều gặp phải tai ương. Phía các cơ quan chức năng tiến hành rà soát vô cùng chặt chẽ, dẫn đến quán bún ốc của Phương Chí Minh cũng không mở nổi nữa.
Lúc này ngay cả tiền vốn còn không kiếm được chứ đừng nói chi là làm giàu.
Hai anh em Phương gia thiếu chút nữa đã trở mặt thành thù, cả ngày trong nhà đều là tình cảnh gà bay chó sủa, thậm chí mỗi khi ra đường còn bị người trong thôn chỉ thẳng vào mũi mắng thất đức.
Cuộc sống này Lưu Bội Trân không sống nổi nữa, vốn hứa hẹn đưa một nửa số tiên còn lại cho cho Thẩm Khả Di nhưng bây giờ bà ta ngược lại không muốn cho nữa.
Không chỉ là không cho, bà ta còn muốn tìm Thẩm Khả Di để tính sổ. Tất cả đều là do Thẩm Khả Di đưa ra chủ ý thối này mới khiến nhà của bà ta mất đi khoản tiền lớn đến như vậy.
Lưu Bội Trân không dám tìm mẹ con Tần Thục Huệ để gây chuyện, chẳng lẽ còn không dám đến tìm Thẩm Khả Di để tính sổ được sao? Bà ta trực tiếp đi tới trường học, chửi ầm lên với Thẩm Khả Di, nói cô ta không có lương tâm đi lừa tiền một bà già như bà, ngay cả lời nói khó nghe hay tội danh gì cũng có.
Phía trường học tất nhiên là bị kinh động, cha mẹ Thẩm Khả Di cũng bị gọi tới đối mặt giằng co với Lưu Bội Trân.
Kết quả Lưu Bội Trân đã lấy ra được chứng cứ, chứng minh Thẩm Khả Di quả thật đã cầm tiên của bà ta, hơn nữa số tiền còn lớn đến kinh người.
Lưu Bội Trân này đúng là rất có tâm cơ, lúc trước khi bà ta giao dịch với Thẩm Khả Di, để đề phòng phối phương có vấn đề, cũng sợ Thẩm Khả Di đến lúc đó không thừa nhận, nên hai người họ đều đã điểm chỉ, đóng dấu lăn tay.
Bây giờ khi bà ta vừa lấy cái này ra, mọi người vừa xem liền hiểu ngay.
Cũng không biết hai người này đến tột cùng là làm giao dịch gì, nhưng món ăn gì mà cách chế biến của nó lại có thể bán lên đến một ngàn đồng?
Lưu Bội Trân một mực chắc chắn mình bị lừa, Thẩm Khả Di cũng hết đường chối cãi, cô ta muốn giải thích mình thật sự chỉ đưa ra cách điều chế thôi, nhưng bún ốc là nhà Phương Thanh Nghiên người ta mở, quán trà sữa cũng mở bên cạnh quán bún ốc, đây không phải là đồ vật độc nhất vô nhị, cô ta rõ ràng chính là đang lợi dụng sự không hiểu biết của bà ta để lừa tiên mà.
Đây là vụ bê bối lớn nhất trong lịch sử trường trung học thực nghiệm.
Cuối cùng, cha mẹ Thẩm Khả Di chỉ có thể bồi thường cho Lưu Bội Trân một khoản tiền, sau đó liều mạng nhận lỗi sai về mình.
Lời đồn trong trường nổi lên bốn phía, Thẩm Khả Di làm sao còn ở lại đây tiếp tục học được, cha mẹ cô ta chỉ có thể làm thủ tục chuyển trường mà thôi.
Trong quá trình lên men chuyện này, Phương Thanh Nghiên mỗi ngày đều nghe bát quái.
Ví dụ như Lưu Bội Trân cuồng loạn như thế nào, cha mẹ Thẩm Khả Di tức giận ra sao, mà Thẩm Khả Di ở chỗ dạy học khóc thảm thiết đến mức nào.
Phương Thanh Nghiên cũng không còn gì để nói, chỉ có một chữ thôi: Đáng!
Cùng với loại người như Lưu Bội Trân thông đồng làm bậy, sớm muộn gì cũng bị lật thuyền trong mương'.