Chương 205:
Chương 205:Chương 205:
Mà nếu như dựa tình tiết trong mộng, cha mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên rất có thể chính là chú Phương của hắn, vậy nếu như Phương Thanh Nghiên có thể trở về cùng cha mẹ ruột của mình, hắn có thể nhìn thấy cô mọi lúc.
Nhưng trong giấc mơ, cô không hề được vui vẻ khi trở về nhà, luôn có vẻ lạc lõng với mọi người xung quanh.
Trước kia Lục Khiên không hiểu tại sao, bây giờ hắn đã biết, đó là bởi vì môi trường sống chênh lệch quá lớn, còn có khi xưa hắn dẫn đầu bắt nạt cô.
Nhưng mà lúc này đây hắn sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào dám bắt nạt côi
Nghĩ tới đây, Lục Khiên không nhịn được nói: 'Cứ gặp đi, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt, người ta từ xa xôi chạy tới đây, cũng không thể để người ta đi một chuyến vô ích chứ, tôi lại rất tò mò cha mẹ cô sẽ là người như thế nào."
Phương Thanh Nghiên mím môi dưới, trong lòng đấu tranh tư tưởng.
Kỳ thật, cô hoàn toàn không ngờ được cha mẹ cô lại đến huyện Nam Hương tìm mình, kiếp trước là cô từ miệng Viên Hồng Huy biết được thân thế cho nên chủ động tìm tới cửa, ở giữa còn có Lưu Bội Trân quấy rối, tình huống tự nhiên hỗn loạn hơn nhiều so với hiện tại.
Hiện tại cha mẹ chủ động tìm tới cửa, xem ra bọn họ vẫn có vài phần coi trọng mình, đúng như lời Lục Khiên nói, cô không nên bỏ mặc người khác, có nhận cha mẹ hay không cô cũng có quyên lựa chọn, vừa hay chấm dứt chuyện này sớm một chút. Vì thế, cô gật đầu với Tần Thục Huệ,'Vậy gặp mặt đi."
Tần Thục Huệ nặng nề gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Lục Khiên cũng rất thức thời rời khỏi phòng, trước khi ra cửa hắn dừng bước, có chút không yên lòng nói với Phương Thanh Nghiên: "Không cần sợ, dù sao đó cũng là cha mẹ cô, nếu như không thích bọn họ thì cứ gọi tôi, tôi giúp cô đuổi bọn họ đi!"
Khẩu khí này rất lớn!
Phương Thanh Nghiên nhịn không được nở nụ cười, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lục Khiên thật sự có bản lĩnh này, hắn là đứa nhỏ có gia thế tốt nhất trong đám bắt nạt, nếu không thì khi cô đánh Lục Khiên một trận đã không bị người nhà giáo huấn nặng nề.
Cửa được nhẹ nhàng khép lại, cả phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Phương Thanh Nghiên tựa vào đầu giường, đè nén căng thẳng trong lòng, hít sâu một hơi, bình tĩnh chờ đợi cha mẹ đến.
Mà lúc này, vợ chồng Phương Mậu trong phòng khách của bệnh viện lại có vài phần bất an.
Vu Tĩnh Văn cúi đầu nhìn mặt đất, tay phải đặt ở trên mu bàn tay trái, cào vết thương đến rách da, chảy cả máu, lúc này do bị đau bà mới không phát hiện.
Chồng bà muốn giữ tay bà lại, nhưng bị bà hung hăng rút về: "Đừng chạm vào tôi!"
Trong mắt Phương Mậu lộ ra vẻ bi thương nồng đậm: "A Văn, em đừng như Vậy...'
Vu Tĩnh Văn cười lạnh một tiếng: “Anh nói đó là con của tôi, tôi tin anh là được, mà bây giờ tôi cũng đã cùng anh tới đón con bé, anh còn không hài lòng?”
Phương Mậu hít sâu một hơi, không biết nên giải thích như thế nào.
Bên ngoài phòng tiếp khách, Phương Thư Nhiên lo lắng nhìn vê hướng này. Từ khi ba cô quyết định muốn tới thị trấn nhỏ này, mẹ cô liền có chút không thích hợp, nhưng cô lại không biết vì sao.
Thẩm Khả Di đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai kéo cô qua một bên, nói: “Thư Nhiên, cậu có nghe tớ đang nói gì không?”
Phương Thư Nhiên vội phục hồi tinh thần, có chút mê mang nói: "Cái gì?"
Thẩm Khả Di quả thực lo muốn chết.
"Lời tớ vừa nói cậu một chữ cũng không nghe thấy sao?"
Nữ chính trong truyện là một đứa ngốc, nhưng cô ta lại không nghĩ tới có thể ngốc thành như vậy, dưới tình huống quan trọng mà vẫn còn có thể thất thần được.
Phương Thư Nhiên thành thật lắc đầu, nói: "Không nghe thấy, vừa rồi tớ đang bận suy nghĩ cái khác..."
Thẩm Khả Di hết chỗ nói, chỉ có thể nói lại một lần nữa: "Tớ đây nhắc cậu thêm một lần, đó là chờ sau khi cậu cùng Phương Thanh Nghiên gặp mặt với nhau, ngàn lần vạn lần đừng tin mấy câu chuyện quái quỷ gì đó của cô tat"
"Cô ấy sẽ nói chuyện quái quỷ gì?" Phương Thư Nhiên nghi hoặc hỏi.
Thẩm Khả Di nhất thời như bị ai đó chặn đứng ở cổ họng, cô ta lắp bắp nói: "Nếu cô ta phát hiện cậu kết giao với tớ, nhất định sẽ đi nói xấu tớ, đến lúc đó cậu chỉ cần không tin những lời cô ta nói là được rồi."
Phương Thư Nhiên không thích những người chuyên đi nói xấu người khác, vì thế ngoan ngoãn gật đầu: "Được, cậu yên tâm."
Thẩm Khả Di cảm thấy công tác tư tưởng của mình ở chỗ Phương Thư Nhiên đã làm rất tốt, vì thế trong lòng cũng yên ổn, hiện tại cô ta mang theo tâm thế chỉ chờ xem kịch hay mà thôi.