Chương 206:
Chương 206:Chương 206:
Lúc này, Tần Thục Huệ từ trên cầu thang đi xuống, Thẩm Khả Di theo bản năng trốn vào chỗ tối, nhưng cô ta lại nhìn thấy ngoài Tần Thục Huệ ra thì còn có một thiếu niên vô phần anh tuấn đi sát theo phía sau của bà.
Ánh mắt Thẩm Khả Di thoáng cái đã bị thiếu niên kia hấp dẫn, hắn đến nơi này tựa như mang đến một nguồn ánh sáng rực rỡ xua tan đi không khí thất sắt ảm đạm xung quanh.
Đẹp trai quái
Đây chính là tuyệt sắc hiếm thấy chỉ có ở các ngôi sao điện ảnh, cho dù sắc mặt hắn có hơi tái nhợt một chút nhưng cũng chính vì điều này mới càng làm cho khí chất thanh lãnh kia của hắn tăng lên không ít.
Thẩm Khả Di nhìn đến muốn rớt cả hai mắt, cô ta cảm thấy người thiếu niên kia có chút quen mắt, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu.
Còn không đợi cô ta suy nghĩ nhiều, vị thiếu niên kia đã đi đến gần, đứng ở trước mặt của Phương Thư Nhiên. Mà người thiếu niên kia còn chủ động lên tiếng chào hỏi: "Đã lâu không gặp!"
Phương Thư Nhiên ngước mắt lên nhìn, cũng có chút kinh ngạc, nói: “Anh Lục Khiên, sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt Lục Khiên dừng lại ở trong phòng khách, thuận miệng giải thích: "Ông ngoại tôi có một chiến hữu ở đây, lúc trước tôi trốn cha tôi ở nhờ chỗ này một thời gian, lần này trở về nên tôi thuận tiện đến thăm ông cụ một chút, sau đó đến bệnh viện lấy thuốc. Ba mẹ cô cũng ở đây sao, vậy thì lát nữa tôi phải chào hỏi chú dì rồi."
Phương Thư Nhiên cũng không nghĩ nhiều, quan hệ của hai nhà bọn họ được coi như là thế giao, cha mẹ hai bên bình thường lui tới rất thường xuyên. Cô và Lục Khiên cũng coi như là người quen cũ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, khi còn bé hai người họ còn rất hay chơi cùng nhau, nhưng sau khi lớn lên thì không có nói chuyện nữa. Tình trạng sức khỏe của Lục Khiên, cô cũng biết, gần như thuốc không rời người.
Mà bên trong phòng khách, Tần Thục Huệ đã đi vào trong, hơn nữa bà còn mời hai vợ chông Phương Mậu đi ra ngoài, mấy người đi về phía cầu thang.
Phương Thư Nhiên nói: “Anh Lục Khiên, em và ba mẹ còn có chút việc, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Lục Khiên lại nói: "Tôi nhớ tôi cũng chưa có lấy hóa đơn thuốc, để tôi đi cùng cô."
Nói xong, mấy người liền cùng nhau đi về phía đầu cầu thang.
Thẩm Khả Di nhìn theo bóng lưng Lục Khiên, tim đập thình thịch.
Thì ra đó chính là Lục Khiên, trong tiểu thuyết Lục Khiên được xem như một trong những cánh tay đắc lực của nữ chính. Hai người bọn họ không chỉ là thanh mai trúc mã với nhau, mà hắn còn là người dẫn đầu giúp nữ chính đối phó với Phương Thanh Nghiên, bối cảnh gia đình cũng rất kinh khủng.
Chỉ tiếc, giữa hai người bọn họ lại không có bất kỳ tình cảm gì, Lục Khiên cũng chỉ giống như một công cụ tồn tại để giúp nữ chính, hơn nữa từ nhỏ hắn đã có bệnh tim bẩm sinh, thường xuyên phải ra nước ngoài điều trị, cuối cùng hoàn toàn không được nhắc đến trong nội dung vở kịch nữa.
Dựa theo thiết lập trong truyện mà nói, Lục Khiên hẳn phải là một hình tượng ma ốm, Thẩm Khả Di không nghĩ tới Lục Khiên lại đẹp trai như vậy, ngoại trừ bộ dáng có hơi tái nhợt gây yếu, thì vẻ ngoài của hắn hoàn toàn không giống với người bị bệnh chút nào.
Thẩm Khả Di mỗi khi nhớ lại khuôn mặt Lục Khiên đều không kìm lòng được liền đỏ mặt, trên đời này hẳn là không có mấy người có thể chịu đựng được khuôn mặt thế này.
Hơn nữa, gia thế của Lục Khiên lại còn rất tốt, mà hắn lại là thanh mai trúc mã của Phương Thư Nhiên, với quan hệ hiện tại của cô ta và Phương Thư Nhiên, cô ta hoàn toàn có thể nhờ Phương Thư Nhiên giật dây bắc cầu, giúp cho mối quan hệ của cô ta và Lục Khiên phát triển thêm một bước.
Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Khả Di không khỏi cảm thấy vui vẻ, nhưng mà bộ dáng bây giờ của cô ta không được tốt lắm, khẳng định sẽ không có cách nào lưu lại ấn tượng đầu tiên tốt cho đối phương. Mà việc nhận lại con gái của Phương gia đoán chừng cũng phải tốn không ít thời gian, cho nên cô ta vẫn kịp thời gian để trở vê khách sạn thu thập lại bản thân mình một phen.
Mà ở bên kia, Phương Mậu mang theo vợ con đi vào trong phòng bệnh.
Lục Khiên tạm thời cũng không có quấy rây bọn họ, đứng ngoài phòng bệnh yên lặng chờ.
Trong lòng Phương Mậu có chút thấp thỏm, vội đẩy cửa ra đi vào bên trong. Nhưng trong phòng chỉ có một cô gái đang nằm trên giường bệnh, thân sắc bình tĩnh nhìn bọn họ, đáy mắt của cô cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, ánh mắt kia khi nhìn bọn họ giống như là đang nhìn một người xa lạ chưa từng gặp mặt vậy.