Chương 40:
Chương 40:Chương 40:
Chuyện này thì còn gì để nói nữa chứ, cô tất nhiên chỉ còn cách chạy mà thôi.
Phương Thanh Nghiên vội vàng ôm lấy thùng nước, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, trong ngực ôm cái thùng nước hơn hai mươi cân, làm sao có thể chạy nhanh hơn ông ta được.
Phương Thanh Nghiên phản ứng rất nhanh, đầu óc cũng vô cùng rõ ràng, nhắm chuẩn một gốc cây gãy ở cách đó không xa, nhanh như chớp chui qua khẽ hở dưới cây.
Đợi đến khi người đàn ông trung niên đuổi theo tới, nhìn thấy rõ hành động của cô thì không khỏi lập tức trợn tròn mắt.
Lấy hình thể của ông ta, cho dù là có gọt nhọn đầu cũng đừng nghĩ chui qua khe hở này, lại nói phía trên cái khẽ rãnh này đều đây những cành cây gãy, mà bốn phía xung quanh đều là dây leo dày đặc, lấy thân hình của ông ta muốn vượt tất nhiên là không có khả năng.
Người đàn ông tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, một bên hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Thanh Nghiên, một bên dùng cuốc đào đám dây leo lên, trong miệng không ngừng mắng: "Con nhãi ranh, mày chờ đó cho tao!"
Phương Thanh Nghiên hết chỗ nói, biết ông ta nhất thời không qua được, vì thế cô tranh thủ thời gian liền nhẫn nại hỏi: "Chú nói thùng ốc đá này là cháu trộm của chú, vậy chú có chứng cứ gì chứng minh số ốc đá này là của nhà chú hay không?" Cho dù những ốc đá này thật sự là có người nuôi, vậy thì họ cũng phải nuôi ở trong hồ nước ở nhà mình, chứ đâu thể nào cứ nuôi thả ở trong dòng suối như vậy được, thậm chí ngay cả một dấu hiệu để nhận biết ốc nuôi cũng không có, làm sao mà bọn cô biết được đây.
Nào biết, người đàn ông kia lại nói: "Cái rãnh nước kia nó chảy qua cửa nhà của tao, làm sao lại không phải của tao được chứ?"
Khá lắm, mặt trời còn mỗi ngày mọc lên từ ngoài cửa sổ nhà cô, vậy có phải cô cũng nên nói mặt trời là của nhà cô hay không?
Đối với loại tình huống này, Phương Thanh Nghiên ngược không quá lo sợ, dù sao nếu số ốc đá này thật sự là đồ của nhà người ta, vậy thì cô sẽ làm như không biết, ép bụng mà trả lại cho người ta. Nhưng lần này thì không, người không có việc lại chuyên đến bới móc, nếu đã như vậy thì cô cũng sẽ không đi lãng phí thời gian đôi co với loại người này.
Phương Thanh Nghiên nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh. Với địa hình trong núi bị thảm thực vật bao phủ, thoạt nhìn sẽ có chút phức tạp, nhưng cảm giác phương hướng của cô rất tốt, chỉ cần đường đi không bị phong kín hoàn toàn, cô có lòng tin mình sẽ tìm được đường khác để trở về thôn.