Chương 4T:
Chương 4T:Chương 4T:
Chờ trở về trong thôn rồi, cô liền đi tìm bà ngoại của mình, đến lúc đó thị phi đúng sai mọi người sẽ tự phân biệt được.
Trong lòng có chủ ý, Phương Thanh Nghiên liên nhặt lên một viên đá từ trên mặt đất, một bên đi vào sâu trong rừng rậm, một bên đánh dấu trên cây tránh cho mình bị lạc phương hướng.
Không bao lâu, cô đã không còn nghe thấy tiếng mắng chửi người đàn ông kia. Lấy tình huống trước mắt, ông ta sẽ không có khả năng đuổi theo cô được, nhưng Phương Thanh Nghiên thủy chung vẫn duy trì cảnh giác.
Trong ngọn núi lớn chưa được khai phá này, ai biết sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào chứ?
Cành lá cây rừng rậm rạp che đậy ánh mặt trời nóng rát sau giờ ngọ, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy có vài phần âm u.
Tuy ôm ốc đá nặng trịch, nhưng động tác của Phương Thanh Nghiên lại vô cùng thong thả. Đi được một khoảng thời gian thì trên lưng của cô cũng để lộ ra một tâng mồ hôi nhỏ, vì thế cô không khỏi rùng mình một cái.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy bên tai mình có tiếng sột soạt, trong đó hình như cô còn loáng thoáng nghe được tiếng khóc. Nhưng mà khi cô cẩn thận đi tìm kiếm xung quanh một hồi, thì lại không phát hiện được qì.
Phương Thanh Nghiên không khỏi căng thẳng.
Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên cùng với bóng đen từ trong lùm cây vọt ra, đánh thẳng về phía cô!
Phương Thanh Nghiên vô cùng chấn động, phản ứng đầu tiên của cô chính là giơ tay bảo vệ cổ của mình, sau đó lăn lộn một vòng tránh đi.
Kết quả, bóng đen kia nghiêng đụng ngã thùng nước chứa ốc đá, chỉ nghe rầm một tiếng, hơn phân nửa thùng ốc đá đều bay ra ngoài, rơi vào trong dòng suối cách đó không xal
Phương Thanh Nghiên còn chưa kịp đau lòng, thì cô chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng thét kinh thiên động địa của một bé gái-
"Chạy mau! Nơi này có sói!"
Có sói sao? Phương Thanh Nghiên khiếp sợ không thôi, cô ở huyện Nam Hương này huyện sinh hoạt mười mấy năm, cũng chưa từng nghe ai nói qua nơi này có sói cả.
Tim cô không khỏi đập thình thịch, lập tức nhặt một tảng đá trên mặt đất lên, vừa cảnh giác quan sát bốn phía, vừa tùy thời chuẩn bị ra tay phản kích...
Nhưng mà...
Gâu! Gâu!!!
Hai tiếng kêu bất thình lình này làm cho Phương Thanh Nghiên nhất thời cứng đờ, mà động tác trên tay cũng ngay lập tức bị dừng lại.
Ngay sau đó, cô bị một cỗ lực độ đẩy ngã xuống đất. Đó là một con chó lông xù không ngừng chồm lên người cô, cái đầu lưỡi lớn ướt sũng của nó không ngừng liếm khiến cả mặt cô dính đầy nước miếng của nó.