Chương 1005: Xem Chừng Tôi Không Có Chuyện Gấp Cần Phải Chú Ý Rồi
Chương 1005: Xem Chừng Tôi Không Có Chuyện Gấp Cần Phải Chú Ý RồiChương 1005: Xem Chừng Tôi Không Có Chuyện Gấp Cần Phải Chú Ý Rồi
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Nếu như các ông không vội thì tôi có thể chia thành hai ngày để xem bói cho các ông. Còn nếu gấp thì tôi có thể xem tướng mặt cho các ông trước để xem việc của ai gấp hơn."
Tô Ngọc Bạch giúp đỡ: "Như vậy rất tốt, chuyện gì cũng có năng nhẹ chậm gấp, chuyện của lão Khưu chưa chắc đã gấp đến vậy. Năm 97 mới có khủng hoảng kinh tế, giờ vẫn còn tận vài năm nữa cơ mà, ông vội cái gì."
Khưu Võ Lê nhún vai, chợt cười một tiếng: "Đúng, các ông xem trước đi, cũng coi như cho tôi được mở mang tâm mắt."
Tô Niệm Tinh xem tướng mặt cho ba người còn lại trước rồi chọn Trương tổng và Lưu tổng.
Trân tổng nói đùa: "Xem chừng tôi không có chuyện gấp cần phải chú ý rồi."
Trương tổng và Lưu tổng đột nhiên có hơi khẩn trương. Người càng giàu có thì lại càng mê tín, đặc biệt là rất nhiều phú hào hai tay khôn ghề sạch sẽ, nhìn thấy Trương Dật Tiên vì trông sinh cơ bị phản phệ mà chết khiến bọn họ khó tránh khỏi lo lắng bản thân cũng sẽ chịu tội như vậy.
Tô Niệm Tinh xem bói cho Trương tổng trước rồi nói ra tình hình của ông ta: 'Một đời này của ông hồng nhan vô số nhưng lại chỉ có hai đứa con trai, đứa con trai cả trong số đó đã chết từ năm ba tuổi."
Trương tổng là một người rất khiêm tốn, ông ta rất ít khi lộ mặt ở nơi công cộng và người nhà của ông ta cũng được bảo vệ vô cùng tốt.
Đương nhiên, điêu đó cũng không có nghĩa là ông ta tin vào quẻ của Tô Niệm Tinh ngay. Dù sao thì mối quan hệ giữa ông ta với Tô Ngọc Bạch cũng không tồi, nếu như cô nghe ngóng tình hình vê ông ta từ chỗ Tô Ngọc Bạch trước vậy cũng không thể tính là thần toán gì được.
Tô Niệm Tinh nói tiếp: "Hồi xưa để tích góp gia sản mà thủ đoạn của ông rất tàn nhẫn, khi ấy ông cũng không để bụng đến nhưng đợi khi đứa con đầu tiên của ông chết, ông mới bắt đầu để ý hơn, mấy năm nay đối xử với nhân viên cũng coi như không tồi."
Tuy rằng không đến mức độ nhà từ thiện nhưng so với những nhà tư bản khác thì đã tốt hơn chút xíu rồi, ít nhất thì đánh giá của công nhân viên về ông ta cũng không kém.
Trương tổng gật đầu: "Cô bói đúng rồi đấy, nói tiếp đi! Tương lai của tôi sẽ thế nào? Con trai tôi có thể thành tài được không?”
Tô Niệm Tinh muốn nói lại thôi, cô liếc mắt nhìn những người khác: "Tôi có một chuyện khá riêng tư, ông có chắc là muốn nói trước mặt nhiều người như vậy không?”
Tô Ngọc Bạch nghe thấy không ổn lắm mới bảo: "Hay là chúng ta lánh sang phòng bên cạnh trước đi?"
Trương tổng lại ngăn bọn họ lại: "Cứ nói thẳng đi, họ cũng muốn xem cô bói có chuẩn hay không mà."
Tô Niệm Tinh thấy bản thân ông ta còn không để ý vậy cô cũng không có gì không tiện nói: "Con trai ông không phải con đẻ của ông."
Mọi người ông nhìn tôi tôi nhìn ông.
Tô Tú Dung kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng không ngờ một ông chủ lớn như thế còn bị người ta cắm sừng.
Sắc mặt Trương tổng lập tức xanh mét, ông ta đứng bật dậy gần như mà muốn hất đổ cái ghế phía sau.
Ông ta đập bàn một cái, trực tiếp chửi to: "Cô nói vớ vẩn!"
Trân tổng giật nảy mình, sau đó cũng phản ứng lại: "Có phải cô đã bói sai rồi không? Con trai ông ấy và ông ấy trông giống nhau như tạc tượng, làm sao có khả năng không phải con trai ruột của ông ấy được chứ?"
Năm nay con trai của Trương tổng ba mươi tuổi, cũng được tính là đứa con duy nhất trong cuộc đời này của ông ta, nếu như con trai không phải con ruột vậy chuyện này rất không ổn tí nào.
Tô Niệm Tinh gật đầu, chính vì lớn lên rất giống cho nên Trương tổng mới không nghi ngờ bà hai ngoại tình đó.
Cô nhún vai: "Đó là vì con trai của ông là con trai của cha ông, ông với anh ta là quan hệ cùng cha khác mẹ, lớn lên giống nhau cũng là chuyện rất bình thường thôi."
Mọi người đều ngẩn người.
Trong lúc nhất thời, Trân tổng cũng không thốt được thành công, cha của Trương tổng đã qua đời từ mười năm trước rồi còn đâu.
"Nếu ông không tin thì có thể dẫn con trai đi làm giám định quan hệ cha con." Vẻ mặt của Tô Niệm Tinh kiên định, kiểu "ông cứ thoải mái là kiểm tra."
Mới đầu Trương tổng còn rất giận dữ nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của cô, ngược lại, ông ta bắt đầu không chắc chắn. Lẽ nào bà hai của ông ta thật sự đã phản bội ông ta sao?