Chương 1026: Cô Chính Là Thần Toán Kia Đúng Không
Chương 1026: Cô Chính Là Thần Toán Kia Đúng KhôngChương 1026: Cô Chính Là Thần Toán Kia Đúng Không
Tìm vệ sĩ nhất định phải thỏa mãn được hai điều kiện: Một là đánh nhau giỏi và hai là nhân phẩm tốt, không thể bán đứng chủ thuê.
Mà A Vỹ lại phù hợp với cả hai điều kiện trên.
Đại Đao đi lên gõ cửa, A Vỹ đi qua mở cửa và nhìn hai người họ với vẻ nghi ngờ: “Các anh là?”
Tô Niệm Tinh gỡ kính râm xuống, A Vỹ chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra được cô ngay: "Cô chính là thần toán kia đúng không?”
Bên trong truyên ra tiếng của phụ nữ: "Ai đó?"
A Vỹ đáp vọng vào bên trong một tiếng: "Là Tô thần toán."
Không lâu sau, em trai, em gái và mẹ của A Vỹ đi từ trong nhà ra ngoài, bọn họ quan sát Tô Niệm Tỉnh với đôi mắt sáng lấp lánh.
Mẹ của A Vỹ mời Tô Niệm Tinh vào trong nhà ngồi: "ĐẠi sư, cũng may mà nhờ có cô, ai có thể ngờ được A Tư nhà hàng xóm lại chính là con của ông chủ Trương chứ."
Tô Niệm Tinh đi vào trong, ngôi nhà này thật sự rất chật chội, một căn phòng hơn bốn trăm thước như bị lấp kín mít, đến đâu cũng toàn là đồ, ngay cả chỗ để chân cũng không có.
Ngồi xuống sô pha, A Vỹ chạy vào nhà bếp pha một cốc trà nóng hổi, còn hai đứa trẻ thì quan sát Tô Niệm Tinh với vẻ tò mò.
Hôm nay A Lãng phải tăng ca nên không có ở nhà.
Tô Niệm Tinh nhận lấy cốc trà, còn chưa đợi cô ngỏ rõ ý tới thì mẹ của A Vỹ đã lần lượt kể lại những chuyện tốt mà cô đã làm ra. "Hôm qua A Tư có tới đây đấy, hóa ra con bé không phải là con đẻ của cha mẹ nó mà là con gái của ông chủ Trương." Mẹ của A Vỹ cảm thán: "Nó nói chính cô đã bói ra giúp nó, đại sư đúng là lợi hại thật đấy!"
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Cũng chỉ là trùng hợp bói ra được mà thôi."
Mẹ của A Vỹ cảm thán về sự thần kỳ của số phận: "Hôm qua sau khi A Tử trở về cứ khăng khăng đòi trợ cấp cho A Vỹ đi học, còn nói cảm ơn thằng nhỏ đã giúp đỡ nhiều như thế, còn cho một tấm chỉ phiếu, chúng tôi không nhận nhưng con nhỏ cứ đòi đưa."
A Vỹ gãi đầu với vẻ hơi xấu hổ: "Tôi với cô ấy chỉ bạn qua thư từ, tôi thấy cô ấy vẫn còn trẻ, thành tích lại tốt, nếu bỏ học thì cũng quá đáng tiếc cho nên thi thoảng mới tiếp tế cho cô ấy. Giờ cô ấy đã nhận lại được cha ruột rồi, cứ khăng khăng muốn cảm ơn tôi." Anh ta nhăn mặt: "Nhưng tôi đã bỏ học nhiều năm như thế rồi, giờ có học lại cũng không theo được, sẽ khiến người †a chê cười.'
Ngược lại đây chính là sự thật. Người trưởng thành sẽ không bao giờ có khả năng ngây thơ được bằng trẻ con. Bọn họ cần thể diện.
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một lúc rồi kiến nghị với anh ta: "Anh không muốn quay trở về trường học cũng được nhưng anh có thể học một nghề khác, chứ cứ giúp người ta đi đòi nợ thuê như thế cũng nguy hiểm lắm. Tôi cảm thấy anh thích xe pháo như thế hoàn toàn có thể học sửa xe, có trường chuyên dạy môn này đấy."
A Vỹ hơi chần chừ: "Tôi sợ mình không theo kịp."
Em gái của A Vỹ giơ nắm đấm cổ vũ anh ta: "Anh cả, anh nhất định có thể theo kịp mà, lúc anh lái xe máy trông ngâu lắm luôn."
Em trai cũng tán thành: "Đúng đó, anh cả đi học đi mà, tiền mà chị Trương cho đủ cho chúng ta sinh hoạt nên anh không cần vất vả như ngày xưa nữa đâu."
Khát khao đối với học hành và sự ủng hộ của em trai em gái đã khiến A Vỹ nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng anh ta cũng hạ được quyết tâm: "Được! Vậy anh sẽ đi học sửa xe."
Anh ta quay đầu sang nhìn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô đến đây có chuyện gì phải không?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Vốn tôi định thuê anh làm vệ sĩ nhưng bây giờ anh còn phải đi học nữa, nên tôi vẫn đi tìm người khác thì hơn."
A Vỹ biết được ý định của cô mà cũng nóng lòng muốn thử, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Tô Niệm Tinh kêu anh ta ra ngoài tiễn mình.
A Vỹ tiễn cô xuống dưới lầu, đợi khi bước ra khỏi tòa nhà rồi, Tô Niệm Tinh mới nhắc nhở anh ta: "Em trai anh, A Lãng kia có mục tiêu rất xa vời, nóng nảy, ảo tưởng, không biết ơn, không đáng để tin cậy, sau này anh phải cẩn thận một chút."
Mặc kệ anh ta có nghe hay không nhưng Tô Niệm Tinh cũng đã khuyên hết nước hết cái rồi.
A Vỹ lại đáp: "A Tư đã từng nhắc nhở tôi rồi, cảm ơn đại sư, cô ấy còn nói sẽ tiếp tục làm bạn qua thư với tôi."
Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không phải A Tư hiểu lầm A Vỹ thích mình cho nên mới đặc biệt bổ sung thêm một câu này đấy chứ.