Chương 1027: Tôi Muốn Tìm Vệ Sĩ Có Thể Xuất Ngoại Ấy
Chương 1027: Tôi Muốn Tìm Vệ Sĩ Có Thể Xuất Ngoại ẤyChương 1027: Tôi Muốn Tìm Vệ Sĩ Có Thể Xuất Ngoại Ấy
Nhưng hình như A Vỹ không nghe ra được ẩn ý ngầm của A Tư.
Thôi bỏ đi, cá nhân bọn họ còn không nghĩ gì thì thôi, giờ cô đi bới móc ngược lại sẽ không hay.
Trên đường trở về, Đại Đao không nhịn được mà hỏi: "Bà chủ, sao cô lại tiến cử anh ta đi học sửa xe, tôi thấy cậu ta là một người tập võ, thân thủ không tồi, nếu làm vệ sĩ của cô thì chắc chắn sẽ không kém đâu."
Tô Niệm Tỉnh xoa mi tâm: “Anh ta có tương lai tốt, còn không có người nhà kéo chân, vất vả lắm mới có thể đi học trở lại vậy làm sao tôi có thể ngăn cản anh ta được chứ. Tôi muốn tìm vệ sĩ thì bên ngoài vẫn còn nhiều người lắm, đâu nhất thiết cứ phải là anh ta mới được."
Đại Đao lại không hề lạc quan như thế: "Giang hồ am hiểu đánh nhau nhiều lắm nhưng nhân phẩm tốt thì lại chẳng có đến mấy người."
Đột nhiên Tô Niệm Tinh nói: "Không tìm dân giang hồ mà tìm diễn viên đóng thế cũng không tồi mà nhỉ, thân thủ của mấy người đó cũng rất lợi hại đấy chứ”"
Chủ yếu nhất là tiền lương của diễn viên đóng thế không cao, hơn nữa không được lộ mặt, chỉ cần cô bỏ ra một số tiền lớn để tuyển họ về thì bọn họ sẽ rất vui lòng chuyển nghề.
Hai mắt Đại Đao sáng ngời, ngược lại cách này cũng hay đấy chứ.
Diễn viên đóng thế là một nghề hợp pháp, hiểu quy tắc hơn đám dân giang hồ nhiều.
Tô Niệm Tỉnh cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Trịnh Kiện Hạo một cuộc, bảo đối phương giới thiệu diễn viên đóng thế có thể làm vệ sĩ cho mình.
Đối phương lập tức đồng ý ngay.
Tô Niệm Tinh lại hỏi anh ta xem có công ty bảo vệ nào tốt thì giới thiệu cho mình: "Tôi muốn tìm vệ sĩ có thể xuất ngoại ấy."
Trịnh Kiện Hạo nói phương thức liên lạc cho cô, Đại Đao cầm bút ghi lại.
Tô Niệm Tinh kêu anh ta giúp mình hẹn người: "Dẫn hai mươi vệ sĩ ra nước ngoài cùng tôi, thời gian là một tuần."
Đại Đao tiễn cô về nhà sau đó mới đến công ty bảo vệ, còn Tô Niệm Tinh về nhà, vừa ngả đầu xuống đã ngủ luôn.
Lúc ngủ cứ cảm giác có ai đó đang vuốt ve gương mặt mình, cô mở mắt ra nhìn, chỉ thấy giám sát Lương đang ngồi bên giường, bàn tay xoa nhẹ gò má của cô.
Cô ngồi dựa vào tường: "Đang giờ đi làm mà sao anh lại về nhà?"
"Nghe nói em về rồi, anh thấy không yên tâm nên về đây thăm em." Giám sát Lương quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: "Anh xem tivi thấy nói là khách sạn đã xảy ra chuyện, em không sao chứ?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Em không sao."
Cô kể lại chuyện mình xảy ra xung đột với Lục Uyển Thư cho anh nghe: "Chắc là cô ta tức em lắm."
Giám sát Lương không khỏi thở dài một tiếng: "Dựa vào cái gì mà cô ta tức giận? Rõ ràng đó là sòng bạc nhưng cứ cố tình nói thành khách sạn, cô ta mời em qua đó thì nên bảo vệ an toàn cho em mới phải."
"Có khả năng cô ta cho rằng em sẽ trực tiếp đi phà về." Tô Niệm Tinh không lên tiếng thay cho Lục Uyển Thư vì dù sao Lục Uyển Thư cũng không biết ngày hôm sau cô còn phải nhận phỏng vấn của tạp chí.
Giám sát Lương quan sát cô: “Tại sao em lại tìm A Hạo giúp mình thuê vệ sĩ? Có phải em đã gặp chuyện gì ở Macau rồi không?”
Tô Niệm Tinh đến cạn lời.
Sao cái mồm của Trịnh Kiện Hạo lại rộng như vậy chứ?
Cô nhờ anh ta giúp mình tìm vệ sĩ mà anh ta lại thông báo chuyện này cho Lương An Bác biết trước.
Giám sát Lương thấy vẻ mặt của cô thay đổi thất thường mới nói: "Vừa vặn anh có chuyện đi tìm anh ấy, anh ấy chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Tô Niệm Tinh biết không thể giấu được mới nói chuyện mình đã gặp được anh Ba ở Macau, sợ anh lo lắng nên cô còn bổ sung thêm: "Anh ta đã chết rồi, chắc hẳn sẽ không có người tới tìm em gây sự đâu."
Vẻ mặt của giám sát Lương giận dữ, trong ánh mắt cũng mất đi vẻ ôn hòa mà trở nên lạnh lùng sắc bén, cứ như chớp mắt cái có thể đóng băng người luôn vậy.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay anh: "Em không sao, thật đó."
Giám sát Lương nắm ngược lại tay cô, trong mắt hiện ra vẻ tự trách và sợ hãi: "Là tại anh không tốt, anh nên đi cùng em mới phải."
"Không phải anh bận điều tra vụ án hay sao?" Tô Niệm Tinh thấy anh tự trách: "Bây giờ em vẫn rất ổn, hơn nữa, em không thích anh lơ là công việc của mình chỉ vì em, cũng không hy vọng bản thân trở thành hòn đá cản đường trên con đường sự nghiệp của anh. Chúng ta cùng nhau tiến bộ, như vậy không phải rất tốt hay sao?"