Chương 1049: Chỉ Cần Cô Bói Chuẩn Là Được
Chương 1049: Chỉ Cần Cô Bói Chuẩn Là ĐượcChương 1049: Chỉ Cần Cô Bói Chuẩn Là Được
Tô Niệm Tinh hiểu được ý của ông ta: "Chương trình ở bên này thật sự rất cởi mở đấy, tôi còn tưởng mình đã đủ hoạt bát rồi chứ nhưng so với bọn họ thì hình như vẫn còn quá giữ kế rồi."
"Không sao." Kern cười đáp: "Chỉ cần cô bói chuẩn là được, cộng thêm dung mạo của cô nữa nhất định có thể nổi tiếng mà."
Đang nói chuyện thì điện thoại của ông ta vang lên, là Ward gọi cho ông ta.
Con gái của Ward đã được cứu sống rồi, ông ta nhờ Kern giúp mình chuyển lời cảm ơn đến Tô Niệm Tinh.
Kern nói chuyện với ông ta vài câu rồi cúp máy, sau đó quay đầu báo một tin tốt này cho Tô Niệm Tinh, còn bổ sung thêm: "Cô đã cứu hai đứa con của Ward rồi, vừa vặn danh tiếng của anh ta ở Hollywood rất lớn đấy, bạn thân cũng nhiều, tôi đoán không bao lâu nữa là sẽ có người kéo đến nườm nượp tìm cô xem bói thôi."
Tô Niệm Tinh không nhịn được mà bắt đầu mong chờ. ...
"Nhiệm vụ hôm nay đã kết thúc rồi, tôi dẫn các cô đến siêu thị mua sắm, giờ liệt kê một danh sách những đồ cần mua đi, đừng để thiếu gì cả." Tâm trạng của Kern đang rất tốt, sự việc tiến triển thuận lợi được như thế thì tài lộ tương lai của ông ta cũng sẽ rất rộng mở thôi.
Giám sát Lương cười đáp: "Buổi sáng tôi đã liệt kê xong danh sách rồi, lát nữa chúng ta cứ mua dựa theo danh sách là được.”
Chiếc xe hơi lái đến cổng siêu thị, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương ở bên trong chọn đồ, các vệ sĩ thì bao vây xung quanh bọn họ để đảm bảo những người khác không thể lại gần.
Chọn đồ xong, một nhóm người Tô Niệm Tinh lại về nhà.
Ăn cơm xong, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương dẫn vệ sĩ đến trung tâm thương mại để shopping, mua rất nhiều quần áo và mỹ phẩm.
Giám sát Lương thấy cô mua nhiều như thế mới liếc mắt nhìn hạn sử dụng: "Hạn sử dụng chỉ có một năm thôi, mặt em nhỏ như thế, mua rồi không dùng hết thì lãng phí lắm."
Tô Niệm Tinh lắc đầu bật cười: "Nước hoa này là mua cho các hàng xóm với nhân viên. Em ra nước ngoài một lần, có thế nào cũng phải mua ít quà về cho họ chứ. Anh cũng mua một ít đi, mang về cho mấy tổ viên của anh để bọn họ làm việc càng cố gắng hơn."
Giám sát Lương nghĩ ngợi thấy cũng đúng: "Vậy em chọn giúp anh đi, cho mấy người Đại Lâm mỗi người một chai."
"Tặng nước hoa cho đàn ông luôn hả?" Tô Niệm Tinh cười bảo: "Vậy đổi sang dòng nước hoa nam đi."
Giám sát Lương xua tay: "Không! Chỉ tặng nước hoa nữ thôi."
Tô Niệm Tinh nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Lý do? Đàn ông xịt mùi nước hoa nữ sẽ bị người ta cười cho đấy."
Giám sát Lương thấy cô hiểu lầm mới vội vàng giải thích: "Bọn họ đều đã hẹn hò cả rồi, anh tặng cho họ thì họ có thể mang về tặng lại cho bạn gái, tiết kiệm được hẳn một khoản cho bọn họ, tốt bao nhiêu."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra là có ý này à: "Vẫn là anh suy nghĩ chu toàn."
Giám sát Lương được khen mà hơi đỏ mặt, không phải anh suy nghĩ chu toàn mà là anh không muốn toàn bộ văn phòng của tổ trọng án ngập ngụa trong mùi nước hoa, mất hết uy nghiêm của đội cảnh sát.
"Bộ kem dưỡng da mà em chọn này, Nhã Tĩnh có thể dùng được không nhỉ?" Giám sát Lương chọn xong quà cho cấp dưới rồi cũng muốn chọn một cái cho em gái.
Tô Niệm Tinh quay đầu nhìn anh: "Em gái anh thuộc da khô hay là da dầu?"
Giám sát Lương á khẩu, lắc đầu nói không biết.
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười, vì thế kiến nghị: "Vậy mua son môi cho cô ấy đi, như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất đâu."
Giám sát Lương liếc mắt nhìn da: "Son rẻ quá, tốt xấu gì thì Nhã Tĩnh cũng là em gái anh mà."
"Nếu anh mua nguyên một bộ vậy hiển nhiên cấp bậc sẽ khác rồi." Tô Niệm Tinh lắc nguyên một bộ.
Giám sát Lương cho rằng cô đang nói đùa, bên trong có mười hai thỏi son, cho dù ngày nào cô cũng đánh thì cũng không thể đánh được nhiều đến vậy: "Nhã Tĩnh là bác sĩ, bình thường toàn đeo khẩu trang, trên cơ bản sẽ không dùng son môi.'
"Anh chẳng hiểu gì cả, cho dù có thể dùng được hay không nhưng chỉ cần anh tặng thì cô ấy đều sẽ vui vẻ hết. Hơn nữa, cô ấy còn cảm thấy anh trai mình thật tốt, không hề trọng sắc khinh em gái." Tô Niệm Tinh nhún vai.
Giám sát Lương bị lời nói của cô chọc cười, tuy rằng cảm thấy lãng phí nhưng anh vẫn mua: "Được rồi."
Tô Niệm Tinh mua hơn trăm bộ quần áo ở trung tâm thương mại, lúc rời đi, mỗi một vệ sĩ đều phải xách đồ. Cô đi ở đằng trước thu hút sự chú ý của người xung quanh, họ đều đang xem cô là ai.