Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1050 - Chương 1050: Cô Có Thể Giúp Tôi Tra Xem Thi Thể Của Cha Tôi Đang Ở Đâu Được Không

Chương 1050: Cô Có Thể Giúp Tôi Tra Xem Thi Thể Của Cha Tôi Đang Ở Đâu Được Không Chương 1050: Cô Có Thể Giúp Tôi Tra Xem Thi Thể Của Cha Tôi Đang Ở Đâu Được KhôngChương 1050: Cô Có Thể Giúp Tôi Tra Xem Thi Thể Của Cha Tôi Đang Ở Đâu Được Không

Về đến nhà, sau đó cũng không còn ra ngoài nữa, thẳng cho đến sáng ngày hôm sau.

Kern hẹn khách hàng đến nhà: "Người này là một minh tỉnh, ra ngoài gặp mặt luôn gặp phải fans cho nên tới nhà làm khách có thể bớt được không ít phiền phức."

Tô Niệm Tinh cảm thấy cũng được.

Đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng thì khách cũng chậm rãi bước tới, ngay khi nhìn thấy người, Tô Niệm Tinh vô cùng ngạc nhiên.

Hóa ra lại là James à.

Kiếp trước cô rất thích các trận đấu bóng rồi của anh ta, đúng là siêu siêu giỏi!

Tô Niệm Tinh lập tức hóa thành một người hâm mộ trẻ xin chữ ký của ông 1a.

James là một người da đen có dáng người cao lớn, đứng trước mặt Tô Niệm Tinh chỉ cao một mét sáu mươi hai trông giống như một ngọn núi lớn, nhưng con người ông ta rất hiên hòa, cũng không ra vẻ gì cả mà sảng khoái cho chữ ký.

Giám sát Lương mời đối phương uống trà kiểu Trung, James chỉ uống hai ba hớp đã hết cốc, sau đó còn nhăn mặt: "Đắng thế."

Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng: "Trà này phải nếm từ từ, nếu uống hết một thể đương nhiên là sẽ thấy đắng rồi." Giám sát Lương lấy một chai nước suối ra cho anh ta, rõ ràng ở trong tay anh rất to nhưng vào đến tay anh ta lại trông như một món đồ chơi phiên bản mini.

James ngửa cổ tu một hơi hết sạch chai. Uống hết nước rồi, anh ta mới nói rõ ý tới: 'Cha tôi qua đời từ ba tháng trước nhưng mãi mà vẫn chưa tìm được xác của ông, nhưng tôi biết chắc chắn mẹ kế của tôi đã làm."

Nhắc đến đối phương là hai mắt của anh ta lóe lên tia sáng màu xanh lục, cái chai nhựa trong tay bị anh ta bóp méo, anh ta nhíu mày nhìn cô: "Cô có thể giúp tôi tra xem thi thể của cha tôi đang ở đâu được không?"

Kern mỉm cười áy náy với Tô Niệm Tinh: "Trước đó tôi đã nói với họ là cô giỏi tìm người và vật nhất nhưng không ngờ cậu ta lại kêu cô tìm thi thể. Nếu cô không am hiểu thì có thể trực tiếp từ chối. Không sao đây, đến ngay cả mấy viên cảnh sát kia còn không tìm được thì thôi."

Tô Niệm Tinh không trả lời là có thể tìm được hay không mà chỉ hỏi James: "Tại sao anh lại cho rằng cha anh đã chết? Vừa rồi anh mới nói là hoàn toàn không tìm thấy thi thể của ông ta cơ mà."

Vẻ mặt của James nặng nề, thở dài một tiếng: 'Khi cha tôi với mẹ kế kết hôn, tôi tỏ ra phản đối rất rõ ràng. Bà ta còn trẻ như thế làm sao có khả năng sẽ thích cha tôi được chứ. Nhưng ông ấy lại bị người đàn bà đó câu mất hồn rồi, không chịu nghe lời ai hết.

Một năm sau thì ông ấy mất tích, một khoảng thời gian trước tôi nghe nói mẹ kế đã làm giấy chứng tử cho cha tôi và nhận được tiền bảo hiểm tử vong."

Tô Niệm Tinh kinh ngạc há hốc mồm, thi thể vẫn chưa tìm được mà vẫn có thể làm giấy chứng tử được sao? Lại còn có thể nhận tiên bảo hiểm nữa chứ? Bảo hiểm ở bên này cũng tùy tiện quá rồi thì phải? Hai bàn tay của James phát ra tiếng vang giòn: "Các người nghĩ thử mà xem, chồng mất tích mới hai tháng mà đã làm giấy chứng tử rồi, đây là hành động mà người bình thường có thể làm ra được hay sao?

Huống chỉ, bà ta còn đề nghị mua bảo hiểm từ trước. Bảo hiểm vừa mới có hiệu lực thì cha tôi đã chết rôi. Chuyện này khó tránh khỏi quá trùng hợp rồi thì phải."

Giám sát Lương nghe xong cũng cảm thấy có uẩn khúc: "Cha anh mất tích thế nào và mất tích ở đâu?"

"Buổi sáng ra ngoài chạy bộ rồi sau đó mất tích luôn. Cảnh sát đã lục soát căn nhà rồi nhưng không tìm thấy gì cả." James vò đầu với vẻ chán nản, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh với đôi mắt tỏa sáng: "Đại sư, cô có thể tìm được cha tôi giúp tôi không? Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể tìm được ông ấy thì tôi nhất định sẽ trả gấp đôi tiền xem quẻ."

Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu: "Để tôi thử đã."

Bàn tay nhỏ của cô đặt lên bàn tay to của .James và cúi đầu nhìn chỉ tay của anh ta, trước mặt lập tức hiện ra một đoạn hình ảnh rõ ràng.

Đây là một buổi sáng sớm, ánh mặt trời chiếu len qua tàng cây, hắt xuống mặt đường, những đốm sáng lấm tấm hắt lên gương mặt người, một người đàn ông mặc đồ thể thao, bên hông đeo một cái túi. Ông ta chạy men theo con đường nhỏ với tốc độ chạy bền, thi thoảng có thể truyền ra tiếng thở dốc khi chạy của ông ta.
Bình Luận (0)
Comment