Chương 105: Cho Nên Cô Chính Là Người Nội Địa
Chương 105: Cho Nên Cô Chính Là Người Nội ĐịaChương 105: Cho Nên Cô Chính Là Người Nội Địa
Hà Linh Vân đưa tài liệu mà mình đã lấy được từ phòng nhập cảnh cho cô: "Mấy chỗ này đều đang khuyết thiếu nhân tài nhưng không có nhân sĩ huyền học, nhưng chắc hẳn cô đã từng đi học rồi đúng không? Cô đọc xem bên trên này có điều kiện nào có thể phù hợp với cô không?”
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn ngay mục đầu tiên là du học, thế là hết hy vọng rồi, tốt xấu gì cô cũng từng học đại học rồi nhưng nguyên chủ thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp hai.
Đại học ở Hương Giang cũng không có khả năng chấp nhận cô.
Cô đọc lướt qua mục thiếu nhân tài ở bên dưới.
Tuyệt chưa kìa, không có một ngoại lệ, toàn là học lực cao, cô không phù hợp thật rồi.
Còn có một con đường là vốn đầu tư cao, nhưng bây giờ đến ngay cả vấn đề ấm no mà cô còn thấy khó đây này, đào đâu ra tiền mà đầu tư chứ.
Nhiều cơ hội như vậy nhưng lại không có một cái nào thích hợp với cô.
Hà Linh Vân đưa xong tài liệu còn có chuyện cần đi làm nên chỉ ném lại một câu: "Ngày mai tôi sẽ qua đây nói chỉ tiết với cô sau, tôi còn có việc phải đi trước đây."
Tô Niệm Tinh gật đầu, đưa mắt nhìn cô ta rời đi.
Võ Xương Sùng cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh rồi, anh ta nghiêng đầu nhìn bảng tài liệu bên trên, hơi trừng to mắt: "Cho nên cô chính là người nội địa?"
Tô Niệm Tinh gật đầu, chuyện này không có gì không thể thừa nhận hết, dù sao thì bây giờ cảnh sát mặc quân trang cũng vẫn chưa tới tống cô đi, nhưng cô lo lắng anh ta nghi ngờ phán đoán của mình cho nên bảo: "Chính vì tôi hiểu rõ tình hình nội địa cho nên mới kiến nghị anh qua đó đầu tư.
Phía bên Hương Giang này chi phí quá đắt, một cốc trà sữa kiểu Hồng Kông đã tốn tám đô la Hồng Kông rồi, còn ở nội địa lại có thể ăn được ba bữa cơm."
Võ Xương Sùng nói ra chuyện mà mình lo lắng: "Tôi nghe nói phía bên Thâm Quyến đó loạn lắm, lỡ như gặp phải bọn đầu trộm đuôi cướp giống Đông Hưng Vã ở Vịnh Đồng La thì một chút tiên vốn cuối cùng của tôi cũng mất trắng mất."
Chuyện này có liên quan đến cơ hội anh ta có thể vùng dậy được hay không cho nên nhất định phải suy nghĩ cặn kẽ, không có khả năng vì một câu nói của cô mà lập tức rót vốn được.
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Không đâu, tôi không dám nói trị an ở Thâm Quyến tốt hơn ở Hương Giang, nhưng nội địa có rất nhiều chính sách ưu đãi cho các thương nhân Hồng Kông tới đầu tư.
Chính phủ sẽ bảo vệ sự an toàn cho các anh, nếu anh thật sự không hạ quyết tâm nổi vậy có thể đi khảo sát trước, xem tình hình những thương nhân nước ngoài khác đầu tư vào bên đó thế nào."
Võ Xương Sùng cũng đang có dự định như vậy, anh ta vỗ tay một cái: "Được, tôi sẽ cùng bạn tới bên đó khảo sát."
Anh ta nhìn tập tài liệu kia lại cảm thấy khá có hứng thú với việc Tô Niệm Tinh muốn ở lại nơi này: "Có phải cô không có chứng minh thư, muốn tìm công ty để nhậm chức không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi." Trong mắt Võ Sùng Xương hiện thêm vài phần ý cười: "Như vậy đi, tôi sẽ giúp cô xử lý visa lao động, sau này cô giúp tôi xem bói thêm, đây chính là con át chủ bài cuối cùng của tôi, chỉ có thể lời chứ không thể lỗ. Nếu như lỗ, nhà cửa của tôi đều sẽ bị ngân hàng tịch thu."
Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, ý là anh ta sợ cô chạy mất sao?
Hay là thật sự tin tưởng cô có thể mang tới tài lộ cho anh ta?
Cô cúi đầu nghĩ ngợi, cho dù là thế nào thì đối với cô đây cũng là một chuyện tốt.
Vì thế, cô vui vẻ nói: "Công ty của anh có phù hợp điều kiện không?”
Không phải toàn bộ công ty đều có thể làm visa cho người lao động từ bên ngoài tới, công ty nhất định phải có tư cách tuyển người từ bên ngoài đến mới được.
Võ Xương Sùng thở ra một hơi thật dài: "Phù hợp chứ, trước đây công ty của tôi rất phát triển, nhưng hai năm nay cứ trượt dốc không phanh, tôi có thể cung cấp việc làm cho cô."
Tuy rằng Tô Niệm Tinh đang rất thiếu một công việc nhưng chỗ nên tính toán thì vẫn phải tính cho rõ ràng, tránh cho sau này lại tranh cãi.
Cô quan sát anh ta vài cái rồi bảo: "Tôi tới công ty các anh nhậm chức cũng được nhưng xem bói vẫn cần phải trả tiền."