Chương 106: Có Công Việc Chính Thức
Chương 106: Có Công Việc Chính ThứcChương 106: Có Công Việc Chính Thức
Bà A Hương đến cạn lời mất, có phải đứa trẻ này bị ngốc rồi không, nghĩ cách ký hợp đồng với công ty này trước đi đã chứ ai lại đẩy người ta ra ngoài thế kia.
Cũng may mà Võng Xương Sùng không tính toán mấy chuyện này, anh ta đồng ý ngay tắp lự: "Sau này tôi phải chạy cả hai đầu nên không có khả năng ngày nào cũng tới tìm cô xem bói, nhưng lúc tôi cần, cô nhất định phải ưu tiên coi bói cho tôi trước, đương nhiên sẽ tính thêm tiền xem bói."
So với lợi nhuận to lớn của việc mở xưởng thì xem bói chỉ tốn một khoản tiên lẻ mà thôi.
Võ Xương Sùng sẽ không vì một chút tiền lặt vặt này mà so đo với cô, sở dĩ anh ta khăng khăng muốn giữ Tô Niệm Tỉnh lại cũng là vì sợ cô không có chứng minh thư, sau này bị cục di dân tống về nội địa ngồi tù rồi, đến lúc đấy anh ta còn tìm cô coi bói kiểu gì nữa?
Tô Niệm Tinh gật đầu, tiếp tục truy hỏi: "Tôi vào công ty anh có thể làm gì? Trình độ văn hóa của tôi không cao."
Cho dù là nguyên chủ hay là bản thân cô ở kiếp trước thì đều học dốt như nhau cả, lên lớp không chăm chú nghe giảng mà học chuyên ngành du lịch cứ như đi chơi ấy, hoàn toàn không có tác dụng.
Võ Xương Sùng quan sát cô một lúc: "Cô lớn lên không tôi, có thể làm tiếp tân nghe điện thoại hoặc là đón tiếp khách hàng."
Tô Niệm Tinh có hơi khó xử, phần công việc này thoạt nhìn không đòi hỏi kỹ thuật gì nhưng cô cảm thấy sợ là mình không gánh vác nổi.
Tuy rằng bây giờ cô cũng biết tiếng Quảng rồi nhưng gặp phải khách hàng nói tiếng Quảng nhanh thì cũng như vịt nghe sấm cả, đặc biệt là khách hàng tới khiếu nại, tốc độ đó nhanh đến mức có thể ngang máy bay luôn, cô không tài nào nghe hiểu được thì làm sao mà giải quyết cho người ta được chứ?
Công ty của Võ Sùng Xương đã sắp đóng cửa rồi, giữ lại tiếp tân là để liên kết làm ăn với bên Hương Giang. Thị trường ở bên Hương Giang vẫn rất lớn nên anh ta không có khả năng từ bỏ.
Anh ta nghĩ rất lâu: "Vậy thì làm nhân viên bưng trà nước đi, đợi tôi về nội địa xây dựng công xưởng xong sẽ lại sắp xếp công việc mới cho cô sau. Cô biết tiếng Quảng lại có thể nói tiếng phổ thông, để cô liên kết làm ăn đúng là không thể thích hợp hơn được."
Thật ra anh ta thậm chí còn không cần nhân viên bưng trà nước vì dù sao tiếp tân cũng có thể gánh vác việc này, nhưng ai kêu anh ta muốn tìm cô coi bói bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu cơ chứ.
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi cẩn thận, việc này đơn giản đấy, đúng là cô có thể làm được cho nên gật đầu đồng ý.
"Mỗi tháng ba nghìn, xem bói sẽ thu phí khác."
Tiền lương này phù hợp với giá thị trường rồi, Tô Niệm Tinh không có ý kiến gì cả, đồng ý ngày mai sẽ đến công ty xử lý thủ tục nhậm chức.
Võ Xương Sùng xem bói xong còn phải đi bàn bạc với đối tác chuyện đến nội địa khảo sát nên cũng vội vàng rời đi.
Võ Xương Sùng vừa mới đi, bà A Hương đã tươi cười rạng rỡ chúc mừng cô: "Cuối cùng thì cháu cũng có thể ở lại rồi, thật tốt quá, sau này chúng ta lại có thể thường xuyên gặp mặt."
Tô Niệm Tinh cũng không ngờ vận may của mình lại tốt như thế, chỉ là coi bói mà thôi, vậy mà lại có người bằng lòng cung cấp công việc cho cô, hơn nữa, phần công việc này cũng không hề khó chút nào, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
Để chúc mừng bản thân đã tìm được việc có thể ở lại Hương Giang, cô vung tay một cái: "Cháu mời bà ăn cơm, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật no nê."
Hai người đến Cha chaan teng gần đó ăn cơm.
Tô Niệm Tinh kêu bà A Hương cứ chọn món đắt nhưng bà ta lại ra sức từ chối: "Không cần đâu, sau này chỗ cháu cần phải tiêu tiền còn nhiều lắm, vẫn nên tiết kiệm một chút đi, mì nầm bò đã ngon lắm rồi, rất thích hợp với một bà cụ như bà."
Tô Niệm Tinh thấy những thực khách khác cũng ăn mì nâm bò nên cũng gọi một phần.
Hai bát mì nầm bò được bưng lên.
Nầm bò được nấu rất mềm và vừa miệng, sợi mì thì dai, nước dùng tươi ngon đậm đà. Tô Niệm Tỉnh rất thích hương vị này, ăn đến say mê không dứt ra được.
Bà A Hương cũng ăn trong sự thỏa mãn như thế, ăn được một nửa thì bụng đã lưng lửng, bà ta hỏi Tô Niệm Tinh: "Bây giờ cháu đã tìm được việc rồi, tiếp theo tính ở đâu?"