Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107: Thuê Nhà

Chương 107: Thuê Nhà Chương 107: Thuê NhàChương 107: Thuê Nhà

Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh ngây ra như phỗng, phải rồi, cô đã tìm được công việc chắc chắn sẽ không có cách nào làm cá viên cho chú Phúc và thím Phúc nữa, lại càng không có khả năng sống ở nhà bọn họ, cô phải tự mình đi thuê một căn nhà khác.

Bà A Hương thấy cô ngơ ngác mới vỗ đùi một cái: "Nhà trọ ở Hương Giang này đắt lắm, một tháng ba nghìn của cháu chỉ sợ đến ngay cả tiền phòng cũng không đủ trả đâu."

Tô Niệm Tinh trừng to mắt: "Gì cơ? Nhà trọ ở Hương Giang đắt đến vậy ạ?"

Cô vẫn luôn biết giá nhà ở Hương Giang là số một thế giới nhưng cũng chưa bao giờ từng đi thuê nhà nên không có khái niệm.

Nghe được tiền lương một tháng ba nghìn không đủ để thuê nhà trọ mà cô có hơi hoang mang, nếu một tháng tiên lương thậm chí còn không thuê nổi nhà vậy tại sao cô phải đổi công việc chứ? Còn không bằng tiếp tục nhập cư trái phép, làm cá viên cho chú Phúc và thím Phúc còn hơn.

Bà A Hương thấy cô thật sự không biết gì bèn thở dài thườn thượt: "Còn không phải sao?"

Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Vậy bà ở đâu ạ?”

Bà A Hương không có nhà riêng, cả một đời này bà ta vất vả gom góp tiền để mua nhà cho con trai, sau khi con trai chết đi, toàn bộ tài sản đầu thuộc về A Anh hết, bây giờ thì nó đã thuộc về Văn Văn, vậy bà ta đang sống ở đâu?

Bà A Hương cắn đứt sợi mì rôi húp một hớp nước dùng, lúc này mới giải đáp vấn đề của cô: "Bà đang ở nhà lồng, một phòng có mười mấy cái giường lận, chỉ một giường và một cái tủ thôi mà mỗi tháng đã mất một nghìn hai tiền trọ rồi, không biết cháu ở quen được không nữa?"

Tô Niệm Tinh chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ nghe bà ta miêu tả thôi đã rùng hết cả mình rồi.

Hai người ăn cơm xong, bà A Hương dẫn cô đến nơi mà mình đang ở để cho cô cảm nhận trước, nếu có thể chấp nhận được thì sẽ dẫn cô đi tìm chủ nhà và ký hợp đồng.

Tô Niệm Tinh đến chỗ ở của bà A Hương, vừa mới tiến vào tòa nhà mà cô đã thấy hơi không thích ứng được rồi. Tối tăm, nóng nực, chật hẹp, cũ nát chính là những ấn tượng ban đầu nhất của cô về nhà lồng.

Đợi khi mở cửa ra, cô lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho tê dại, những chiếc giường được lưới sắt bao quanh lại thật sự trông rất giống một cái lồng sắt.

Xung quanh giường đều được dùng lưới sắt bao quanh lại, thậm chí còn chưa đến nổi hai mét.

Trên lưới sắt treo đầy quần áo, đồ dùng sinh hoạt lại càng chất đống ở khắp mọi nơi, mà đặt bên ngoài lồng cũng chỉ có nước mất.

Bà A Hương còn kể với Tô Niệm Tinh rằng người sống trong nhà lồng phần lớn đều là người già cả, mấy người này tuổi tác lớn rồi, quanh năm bị cơn đau dày vò, buổi tối thường sẽ kêu rên, một người trẻ tuổi giống như cô, thính lực lại tốt chắc chắn sẽ không chịu được.

Cả hai kiếp của Tô Niệm Tinh chưa từng sống trong một căn nhà chật chội đến như vậy, nghe thấy phán đoán của bà A Hương, cô điên cuồng gật đầu: "Đúng là cháu không chịu được thật, tai cháu quả thật rất thính. Buổi tối chỉ cần có một tí tiếng động thôi là cháu có thể mất ngủ cả đêm rồi, cháu ở không quen nhà lồng này đâu bà ơi." Không phải cô điệu đà, làm cô chiêu giàu có ba đời đã tiêu xài phung phí thành thói, lúc cô xuyên qua đây đến ngay cả sàn nhà của quán cơm còn từng ngủ qua thì thôi, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời. Giờ kêu cô ngày nào cũng ngủ ở một nơi thế này thì chỉ sợ cô sẽ nghẹn đến phát điên mất.

Nhưng ngay cả loại phòng trọ như thế này đã mất một nghìn hai rồi, tiền lương ba nghìn đồng ngoại trừ ăn uống ra cũng chỉ có thể thuê nhà lồng mà ở.

Cô thở dài với vẻ bất đắc dĩ: "Tìm được công việc hình như cũng không phải một chuyện tốt."

Làm nhân viên bưng trà nước đúng là rất nhàn nhã nhưng cô lại không có chỗ ở. Tiền lương mà chú Phúc với thím Phúc trả cho đúng thật là không cao nhưng tốt xấu gì cũng miễn tiền trọ, hơn nữa còn bao ăn uống.

Bà A Hương thấy cô rất đáng thương mới đưa ra một sáng kiến cho cô: "Hay là cháu xin chú Phúc với thím Phúc đi, nói bọn họ cho cháu thuê phòng?"

Tô Niệm Tinh muốn nghỉ việc đã thấy hơi có lỗi với chú Phúc và thím Phúc rồi, bây giờ lại còn muốn xin đối phương cho mình thuê trọ nữa, không nói thím Phúc và chú Phúc của thể đồng ý hay không mà vấn đề là cô không thể trả được tiền phòng.
Bình Luận (0)
Comment