Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1078 - Chương 1078: Chúng Ta Đã Phát Tài Rồi

Chương 1078: Chúng Ta Đã Phát Tài Rồi Chương 1078: Chúng Ta Đã Phát Tài RồiChương 1078: Chúng Ta Đã Phát Tài Rồi

Tô Niệm Tinh thật sự không biết chuyện này bởi vì tận mười năm sau, Candy mới nhớ ra mình đã từng đầu tư vào thị trường cổ phiếu, đáng tiếc là khi ấy con gái cả của bà ta đã sớm qua đời rồi.

Candy không thể chờ đợi thêm được một giây phút nào nữa, bà ta tìm được số điện thoại của quản lý thị trường mà gọi qua đó.

Ba mươi lăm năm đã trôi qua nhưng tài khoản thuộc về bà ta vẫn còn đây, cái thay đổi chỉ có giá cổ phiếu.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bà ta và mong đợi bà ta có thể mang tới tin tức tốt.

Sau khi gọi điện qua đó, Candy hỏi về số cổ phiếu và bà ta đang giữ trong tài khoản cùng tổng mức tiền, sau khi có được câu trả lời, hai con mắt bà ta trợn tròn, một tay bấu chặt lấy ngực mình.

Don thấy bà ta dại ra mới nuốt nước miếng với vẻ khẩn trương: "Sao thế? Có phải không kiếm được tiên không?”

Ward cảm thấy không có khả năng cho lắm: "Lũy thừa đã tăng gấp ba rồi, cô ta không có khả năng không kiếm được một đồng nào hết, trừ phi cổ phiếu mà cô ta mua đã rút khỏi thị trường cổ phiếu."

Cho dù rút khỏi thị trường thì cũng có tiên bồi thường mà.

Hai mắt Don sáng ngời hẳn lên: "Nếu có mười lăm vạn rồi vậy chúng ta chỉ cần gom thêm một nửa nữa là đủ. Chúng ta có thể bán căn nhà hiện tại và đổi sang một căn nhà nhà hơn, Carina cũng sẽ được cứu sống."

Nói đến cùng, Carina vẫn là con gái của ông ta, chỉ cần có hy vọng cứu sống được thì ông ta làm sao có thể đành lòng nhìn con gái mình chết được chứ.

Ông ta bắt lấy cánh tay của vợ rồi lay một cách kích động: "Rốt cuộc có được mười lăm vạn không?”

Candy gật đầu trước rồi sau đó lại lắc đầu.

Don nhìn mà chẳng hiểu gì cả: "Là sao?"

Candy kích động bắt lấy cánh tay của ông ta, trên gương mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ: "Không phải! Không chỉ mười lăm vạn thôi đâu mà là năm mươi vạn! Trời ơi, chúng ta đã phát tài rồi!"

Bà ta ôm lấy chồng, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Hai mắt Carina cũng trợn tròn, cô ta vẫn luôn cho rằng mình chắc chắn sẽ phải chết rồi.

Cô ta rất muốn sống nhưng gia đình lại không có tiền, cho nên cô ta thật sự không thể nói ra được câu kêu cha mẹ bán đứt căn nhà duy nhất này đi.

Nhưng không ngờ, cô ta còn có một ngày quanh co trắc trở như thế. Cả người cô ta nhẹ bẫng và lâng lâng giống như đang nằm trong mộng vậy, thẳng cho đến khi cha mẹ cô ta ôm chặt lấy cô ta rồi bế cô ta lên thì cô ta mới cảm thấy đây không phải là mơ, mà đây chính là hiện thực.

Ruby cũng ôm chầm lấy Tô Niệm Tinh: "Đại sư, em biết ngay tìm chị xem bói chắc chắn được mà."

Cả gia đình Candy ôm nhau quay vòng vòng, sau khi nghe được lời của Ruby, bọn họ mới chợt phản ứng lại.

Candy nắm lấy tay của Tô Niệm Tinh: "Đại sư, thật sự cảm ơn cô quá, nếu không có cô thì con gái tôi, Carina chắc chắn không còn mạng mất, thật sự cảm ơn cô rất nhiều." Tô Niệm Tinh lắc đầu.

Cả gia đình Candy giữ bọn họ lại ăn cơm nhưng Tô Niệm Tinh cảm ơn và từ chối, bọn họ còn đang vội chữa bệnh cho con gái, vẫn đừng nên làm phiền họ thì hơn.

Lúc tiễn họ ra ngoài, Candy chủ động trả tiền xem quẻ, Tô Niệm Tinh thấy ví tiền của bà ta móp cả lại, rõ ràng trong túi chẳng có bao nhiêu nên cô chỉ lấy hai nghìn đô tiền xem quẻ: "Chúc ca phẫu thuật thành công tốt đẹp."

Trên đường trở về, Ward khen ngợi con gái đã làm được một việc tốt: "Con đã cứu được mạng của Carina rồi đấy."

Ruby ưỡn ngực với vẻ kiêu ngạo, có thể thấy được, cô ta cũng thấy mừng thay cho bạn thân của mình. ...

New York về đêm rút đi vẻ phồn hoa và náo nhiệt, mọi âm thanh đều như tĩnh lặng lại, trên đầu là sao sáng lấp lánh, xung quanh thì lại tối đen một mảnh.

Tô Niệm Tinh và giám sát Lương dựa người vào nhau, cùng ngồi trên chiếc sô pha âm tường và nhóm lửa.

"Hôm nay làm được một việc tốt khiến em thật sự rất vui.' Tô Niệm Tỉnh lay ly rượu vang trong tay, chất lỏng màu đỏ đong đưa tạo ra gợn sóng rất yếu.

Giám sát Lương cầm cốc rượu vang lên cụng vào ly của cô, lúc hai ly rượu chạm vào nhau phát ra tiếng va chạm trong trẻo.

Anh nhấp một hớp rượu vang: "Đây là cảm giác thỏa mãn do nghề nghiệp mang lại, không liên quan đến kiếm tiền mà là một loại thỏa mãn về tâm linh."

Tô Niệm Tinh gật đầu, cũng giống như kiếp trước cô đã từng chụp nhiều ảnh như thế, tuy rằng chưa từng kiếm được tiên nhưng nghe được rất nhiều người lưu chúng về là cô đã thấy rất vui vẻ rồi.
Bình Luận (0)
Comment