Chương 1077: Đúng, Là Tôi Đây
Chương 1077: Đúng, Là Tôi ĐâyChương 1077: Đúng, Là Tôi Đây
Ward thấy con gái bướng bỉnh mới cười áy náy với Tô Niệm Tinh: "Hay là cô đi cùng tôi đi, tôi sẽ trả tiền xem bói, cũng phải cho đứa trẻ này hết hy vọng mới được, dù sao thì đó cũng là người bạn duy nhất của nó mà."
Tô Niệm Tinh nhìn về phía ông ta, xem chừng ông ta đang muốn bù đắp những thiếu sót đối với con gái ngày trước cho nên mới muốn giúp một tay như vậy.
Cô gật đầu đồng ý.
Vì thế, một nhóm người lại lái xe đến nhà của Carina.
Bọn họ tới không đúng lúc, hai vợ chồng đang cãi nhau vì bệnh của Carina, cách từ rất xa mà vẫn có thể nghe được hai vợ chồng gào vào mặt nhau xối xả.
Người mẹ Candy muốn bán đứt căn nhà này để cứu con gái, còn người cha Don lại chất vấn bà ta, nói bán đứt căn nhà duy nhất này rồi thì cả gia đình bọn họ sẽ sống ở đâu?
Lỡ như không cứu được con gái về thì bọn họ sẽ không còn lại gì nữa.
Hai bên đều có cái lý của mình, không ai thuyết phục được ai, Carina và em trai, em gái co rúc lại một chỗ, không một ai dám lên tiếng cả.
Ward ở bên ngoài gõ cửa, Don đi qua mở cửa, trông thấy Ward, vẻ mặt của ông ta có hơi mất tự nhiên.
Ruby chào Carina: "Rất lâu rồi tớ không gặp cậu, cậu vẫn khỏe chứ?"
Don mời người vào trong nhà, Ruby nắm tay Tô Niệm Tinh và giới thiệu với mọi người: "Chị ấy là đại sư đoán mệnh, bói rất chuẩn, chính chị ấy đã bói cho cha cháu và cứu được mạng sống của cháu đấy."
Candy chợt nhớ ra: "Cô chính là vị thân toán phương Đông đã giúp .James tìm được di thể của cha mình phải không?”
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ rồi gật đầu: "Đúng, là tôi đây!"
Ruby ở bên cạnh bổ sung thêm: "Chị ấy còn bói ra được Liên Xô giải thể nữa cơ, cho nên chị ấy xem bói chuẩn lắm."
Candy giống như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Cô bói cho con gái tôi một quẻ được không, xem làm phẫu thuật xong thì con nhỏ có thể sống được không?”
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn Don và đợi ông ta trả lời.
Cho dù cô bói ra được có thể cứu nhưng nếu Don không đồng ý bán nhà thì cũng công cốc cả.
Don đối diện với gương mặt nhỏ chờ mong của con gái lớn mà trong lòng phức tạp vô cùng, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn gật nhẹ đầu.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay của Candy, lúc lại buông tay ra, trên gương mặt cô hiện ra vẻ mừng rỡ: "Con gái bà có thể được cứu sống."
Candy kích động đến mức rưng rưng nước mắt, bà ta ôm mặt gào khóc: "Tôi biết mà, con gái tôi nhất định có thể sống, con bé vẫn còn trẻ như vậy, làm sao anh có thể nhẫn tâm không cứu con bé được chứ."
Don bị tiếng khóc của bà ta làm cho phiên lòng: "Nhưng bán nhà rồi chúng ta sẽ ở đâu đây? Cả gia đình đều đi lang thang hết cả hay sao?"
Ông ta chỉ vào hai đứa trẻ nhỏ tuổi hơn: "Sức khỏe của Tony không tốt, nếu đi lang thang thì thằng bé sẽ càng yếu hơn, chưa đến một tháng là sẽ sinh bệnh, rồi chúng ta sẽ lấy gì ra để cứu nó hả?" Candy nhìn ba đứa con gào khóc đòi ăn bèn ôm tụi nhỏ vào lòng, gào khóc như mưa.
Don ngồi xuống ghế sô pha vò đầu, trong nháy mắt, ông ta như già thêm mười tuổi.
Bất cứ một ai nhìn thấy cũng sẽ đồng cảm với bọn họ, đáng tiếc, ba mươi vạn đô la Mỹ không phải là một con số nhỏ.
Tô Niệm Tinh nhìn Candy với vẻ nghi ngờ: "Trước đây bà có từng mua bảo hiểm không, cũng có thể là quỹ hoặc ký gửi?"
Mọi người đồng loạt sững sờ, Candy lau sạch nước mắt trên gương mặt, không hiểu gì cả: "Không có mà."
Don cũng nhìn Tô Niệm Tinh, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi câu này.
Tô Niệm Tinh thì lại nói với Candy: "Tôi bói ra được bà có một khoản đầu tư, đại khái là từ ba mươi lăm năm trước rồi."
Candy hơi sững sờ: "Ba mươi lăm năm trước, tôi vừa mới tròn mười tám tuổi."
Đột nhiên ký ức từ rất lâu kia được mở ra. Bà ta chợt nhớ ra một chuyện xảy ra từ hồi còn trẻ: "Khi ấy tôi được thừa kế một phần tài sản của chú, khoảng năm vạn, cha của tôi sợ tôi tiêu lung tung cho nên kêu tôi đi đầu tư cổ phiếu, nhưng cuối cùng tôi lại quên mất chuyện này."
Mọi người: "...'
Thế mà cũng có thể quên được?
Bình thường Candy không chơi cổ phiếu, hơn nữa, gia đình bà ta cũng không có tiền dư dả cho bà ta chơi cổ phiếu. Sau khi được Tô Niệm Tinh nhắc nhở, đột nhiên Candy sốt sắng hỏi: "Cổ phiếu đó đã tăng đến bao nhiêu tiền rồi?"