Chương 1082: Tay Em Thế Nào Rồi
Chương 1082: Tay Em Thế Nào RồiChương 1082: Tay Em Thế Nào Rồi
Sau ba tiếng đồng hồ, cô kết thúc công việc trước, những khách mời tạm thời ghép đôi khác còn phải cùng nhau chuẩn bị cho việc ghi hình buổi trưa.
Tô Niệm Tinh bớt thời gian ra liếc mắt nhìn, mấy vị khách này đều đang ra sức thể hiện sức hút của mình, trông có vẻ rất thú vị.
Cô chào hỏi tổ chương trình một tiếng rồi rời khỏi nơi ghi hình, chen ra khỏi vòng vây, cô xoay cánh tay của mình, ném lục hào nhiều lân như thế nên giờ cánh tay rất mỏi.
Giám sát Lương đi đến nhìn cô với vẻ quan tâm: "Tay em thế nào rồi?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Em đã quay xong rồi, giờ chúng ta đi ăn cơm đi? Hôm nay ăn ở bên ngoài luôn, sẽ tiết kiệm được một chút thời gian."
Giám sát Lương mát xa cánh tay cho cô, vừa cười vừa nhắc nhở: "Được chứ, Kern nói bên này có một nhà hàng món Pháp rất nổi tiếng, chúng ta qua bên đó đi, tới bên này mấy ngày rồi mà vẫn chưa ra nhà hàng ăn lần nào, nói gì cũng có hơi phí đấy chứ."
Kern nháy mắt ra hiệu với cô, hai con mắt đó đã sắp bị nặn ra ngoài luôn rồi: "Đúng rồi, cách chỗ này không xa đâu, chúng ta đi ăn một bữa cũng coi như đi một chuyến không uổng phí."
Ông ta lén nói với cô rằng nhà hàng Pháp này thường chỉ tiêu cho mỗi cá nhân phải đến mấy trăm đô la Mỹ, kêu cô phải cân nhắc cho rõ ràng xem có cần phải dẫn nhiều người như vậy đi ăn nhà hàng hay không.
"Nếu như cô muốn tiết kiệm tiền thì chúng ta có thể đóng gói mang về. Một mình cô ăn cũng được hết, không cần thiết phải hào phóng như vậy đâu. Mấy vệ sĩ này chỉ là nhân viên, nếu cô hào phóng như vậy, bọn họ sẽ nghĩ cô tiêu tiền như nước."
Tô Niệm Tinh thấy ông ta muốn tiết kiệm tiền thay mình mà có hơi cảm động, nhưng vẫn vỗ vào vai ông ta và cảm ơn ý tốt của đối phương: "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai chúng tôi phải về nước, cứ coi như là cho mọi người tiền trà nước đi, ăn một bữa ngon miệng là được."
Kern thấy bản thân cô không ngại tiêu tiền nên cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành đi đằng trước dẫn đường. ....
Tuy rằng Tô Niệm Tinh chủ động dẫn bọn họ đến nhà hàng kiểu Pháp nhưng rõ ràng là cô đã tính sai một chuyện rồi. Đó chính là việc kinh doanh của nhà hàng này rất tốt, khách khứa rất đông, hoàn toàn không có nhiều bàn trống đến vậy để cung cấp cho nhiều khách như thế.
Cuối cùng, Tô Niệm Tỉnh chỉ có thể dẫn giám sát Lương, Kern thì dẫn theo Đại Đao và bốn người khác đi vào nhà hàng, còn những người còn lại sẽ qua quán gần đây ăn cơm.
Tô Niệm Tinh cho mỗi người bọn họ hai trăm đô la Mỹ để bọn họ tự do chọn món, một tiếng sau sẽ tập trung ở cửa.
Sau khi tiến vào nhà hàng, đập vào mắt chính là đèn thủy tinh tráng lệ tỏa ra quầng sáng mờ ảo, quang ảnh dịu nhẹ càng tôn lên vài phần nho nhã và lãng mạn cho nhà hàng này. Lúc này, trong nhà hàng đầy kín khách, có một đôi tình nhân mà bên cạnh có người đang kéo đàn violin nhỏ, biểu diễn đến quên mình, tiếng nhạc du dương và nhẹ nhàng đã tăng thêm bầu không khí lãng mạn cho nơi đây.
"Em có thích không, gọi anh ta qua đây biểu diễn cho chúng ta nhé?"
Tô Niệm Tinh quả quyết từ chối: "Không, em không thích bị người nhìn chằm chằm."
Bây giờ cô là một người nổi tiếng rồi, luôn phải xuất hiện dưới ánh đèn, cho dù là đang ở đường phố nước Mỹ cũng vẫn có fans xin cô chữ ký, nếu ăn cơm gặp được fans vậy cô sẽ mất đi hứng thú với món ăn.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cô thu hồi tâm mắt và bắt đầu thưởng thức mấy món ngon này.
Mấy món ăn này đều được bày đĩa rất tinh thế nhưng lượng lại rất ít, ăn vào phần lớn vẫn là vị vốn có của nguyên liệu.
Món ngon nhất chính là gan ngỗng, vị rất tươi thơm, ăn vào miệng có cảm giác trơn mịn, mềm mại. Những món ăn còn lại cũng không tôi nhưng muốn nói nó ngon bao nhiêu thì cũng không thể nói được, chủ yếu nhất vẫn là tươi, lành mạnh và vô cùng có bầu không khí.
Ăn cơm xong, mọi người lại đến phố Wall và Quảng trường Thời đại để đi dạo, đến bốn rưỡi chiều vẫn còn một đơn làm ăn nữa cho nên sau khi ngắm cản xong, bọn họ lại vòng vê.
Đại Đao không nhịn được mà lẩm bẩm: "So với Hương Giang chúng ta thì hình như bọn họ cũng không phát triển nhiều bao nhiêu."
"Đúng rồi, cho nên trăng ở nước ngoài cũng không tròn bằng Trung Quốc đâu." Tô Niệm Tinh nhún vai.
Cô đi dạo một vòng thấy hơi mệt mà khách hàng mãi vẫn chưa chịu tới, nên cô đành đi lên tâng nghỉ ngơi: "Đợi khách tới thì ông gọi tôi xuống nhé."