Chương 1093: Cô Còn Chuyện Gì Nữa Sao
Chương 1093: Cô Còn Chuyện Gì Nữa SaoChương 1093: Cô Còn Chuyện Gì Nữa Sao
"Tài chính mạnh thì mới có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường hơn, sau này giá tủ đông cũng sẽ làm luôn, đông lạnh thức ăn nhanh cũng là một nguồn tiêu thụ không tồi, chúng ta có thể mở rộng quy mô sản xuất lên." Kiếp trước cha của Tô Niệm Tinh đã dựa vào con đường này để lên thị trường, giờ cô trực tiếp phục chế lại con đường cũ của cha mình.
Hai mắt Phạm Minh sáng lên: "Vậy chúng ta sẽ đến nội địa xây dựng xưởng sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, cho nên lên bây giờ tạo thị trường sớm một chút, kiếm thêm vốn thì chúng ta mới tiện đến nội địa mở xưởng được."
Phạm Minh hít một hơi thật sâu, trước mắt dường như đã hiện ra viễn cảnh tương lai, chúng còn tỏa sáng hơn cả dự định ngày trước của anh ta: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với các nhân viên."
Tô Niệm Tinh kêu anh ta gọi tài vụ đến đây.
Phạm Minh gật đầu rồi nhanh chóng gọi một cô gái trẻ đeo kính mắt tới. Cô ta tên là Trương An Ngọc, tuổi hơn hai mươi, là sinh viên tốt nghiệp đại học Hồng Kong.
Đừng thấy cô ta ăn mặc giản dị nhưng làm việc rất nghiêm túc. Lớn lên trông cũng khá ưa nhìn, mắt tròn xoe, da trắng nõn, trông nhã nhặn lịch sự, là một cô gái nhà hàng xóm ngoan ngoãn đáng yêu.
Đại khái là mùi nước hoa mà nhân viên bên ngoài xịt quá mức nồng, sau khi đi vào phòng cô ta cứ hắt xì liên tục.
Tô Niệm Tinh đưa cho cô ta các khoản thu nhập khi mình còn ở bên Mỹ và kêu cô ta nhanh chóng nhập vào sổ sách, như thế cũng tiện cho cuối năm đóng thuế.
Trương An Ngọc nhận lấy quyển sổ nhưng lại chần chừ không chịu rời đi.
Phạm Minh liếc mắt nhìn cô ta: "Cô còn chuyện gì nữa sao?"
Trương An Ngọc cắn môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Phạm Minh bị cô ta nhìn chằm chằm mà chỉ thấy da đầu tê rần, nhất là bà chủ còn đang ở ngay đây, lỡ như nghi ngờ anh ta và cô ta có chuyện mập mờ gì đó thì hỏng rồi.
Sắc mặt anh ta nặng nề: "Cô có chuyện gì thì nói đi."
Trương An Ngọc cắn môi: "Quản lý, tôi có thai rồi."
Tô Niệm Tinh trừng to hai mắt, nhìn Phạm Minh với vẻ kinh hoàng và ngỡ ngàng, trong đầu đã bắt đầu tự bịa ra một màn bội tình bạc nghĩa.
Lúc này, Phạm Minh lại rất bình tĩnh, anh ta nhíu mày: "Cô vừa mới mang thai thôi, lẽ nào còn muốn công ty chăm sóc cô nữa sao? Vốn dĩ việc mà cô đang làm đã không phải là công việc tay chân gì rồi."
Nói xong, anh ta mới phản ứng lại được: "Không đúng, không phải tháng trước cô nói bạn trai của mình ngoại tình, bị người phụ nữ khác cướp mất hay sao? Không phải đứa con này của cô là của anh ta đấy chứ?"
Hóa ra cô ta muốn phá thai nên xin anh ta cho nghỉ phép à?
Trương An Ngọc lau nước mắt, hai vai run lên.
Phạm Minh thấy cô ta khóc mà phiền lòng nhưng vẫn phải kiên nhẫn khuyên cô ta: "Nếu thật sự là của tên đàn ông cặn bã đó thì nhân lúc bụng còn chưa lớn, tranh thủ đến nội địa bỏ đứa bé đi."
Trương An Ngọc ngẩng đầu lên, mím chặt môi, trên gương mặt toàn là nước mắt: "Tôi không biết đứa bé là của ai cả?" Lời thốt ra không làm người kinh hãi thì không chịu thôi đúng không?
Có thế nào thì Phạm Minh cũng không ngờ Trương An Ngọc trông chất phác và ngoan ngoãn lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ đến như vậy.
"Có phải cô đã tham gia vào mấy bữa tiệc tùng vớ vẩn rồi bị người làm cho to bụng không?”
Bằng không, tại sao đến ngay cả cha của đứa bé là ai mà cũng không biết chứ, hoặc là nói, cô ta đã tìm đến người mới, lại hẹn hò với một anh bạn trai khác rồi, nhưng sao chưa từng nghe thấy cô ta nhắc đến chứ?"
Trương An Ngọc lắc đầu: "Tôi không có mài"
Cô ta siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh chứ như thể vớ được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, trong mắt còn tràn đầy vẻ cầu xin: "Đại sư, bà chủ, tôi muốn nhờ cô bói giúp tôi một quẻ. Tôi thật sự đã không còn cách nào nữa rồi.
Tôi không thể nhớ ra được người đàn ông hôm đó là ai, giờ tôi không tìm được cha của đứa bé. Bác sĩ nói thể chất của tôi rất khó mang thai, nếu tôi phá thai thì có khả năng cả đời này sẽ rất khó mang thai lại.
Tôi muốn đẻ đứa trẻ ra nhưng một mình tôi không thể nuôi sống con được."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp được một nhân viên hồ đồ như thế: "Vậy cô đã mang thai kiểu gì hả?"
Trương An Ngọc nhìn về phía Phạm Minh với vẻ muốn nói lại thôi, ở trước mặt quản lý cũng không tiện nói.